Thực sự giờ em buồn và cảm thấy bị xúc phạm rất nhiều. Lần đầu trong đời ăn mà không dám ngước mặt nhìn lên, nuốt mà nghẹn cứng ở cổ, muốn rớt nước mắt mà có gắng kiềm lại. Mọi việc xảy ra như thế này
Hôm nay nhờ chồng chở 2 mẹ con đi mua chút đồ về nấu ăn. Thế là ck e đợi e dọn dẹp rồi chở đi. Đi ra chợ k mua được đồ dự định về ghé chợ gần nhà mua luôn. Ck e muốn ăn đồ chạy lòng vòng rồi thấy cái nhà hàng cũng đẹp đẽ, nhìn hơi sang. Ck e nói giờ này k biết mở cửa chưa vào ăn thử coi. E cứ tưởng là đùa e cũng uh a bao thì e ăn àh. Vậy mà chạy thẳng vào thật k thèm chú ý xem e như thế nào. Lúc đó e mặc đồ bộ không bra mặc áo khoác, mang đôi dép lào, đầu tóc bù xù, người k ra người ngợm k ra ngợm. Còn con e thì chân đất, mặt mày lắm lem. Trong khi chồng e quần jean áo thun đàng hoàng. 2 mẹ con như ăn mày vậy mà ck e k cần biết e năn nỉ k vào hay mua về đi mà vẫn cứ tỉnh queo bước vào mặc kệ e nói gì. Vì ck e ẫm con nên e k thể bỏ đi mà bước vào theo. Lúc đó từ nhân viên đến khách hàng trong đó nhìn 2 người lớn và 1 đứa trẻ như người ngoài hành tinh vậy. Quả thật đó là bữa ăn khó nuốt nhất từ trước tới g, nhục nhất từ trước tới g. E ngồi chỉ biết ôm con vào lòng mà cắn răng nhìn xuống chân. E nói ck e là a làm vậy như làm nhục e, làm e mất mặt, bữa ăn xấu hổ nhất của e. Ck e vẫn tỉnh queo nói là có sao đâu mặc vậy vô ăn mới giống đại gia. E ngồi tức, tủi, muốn khóc luôn mà ck e nghỉ như là có dẫn đi ăn, được ăn ngon là đối tốt với e lắm rồi. E thực sự thấy mình bị xúc phạm mà ck e k hề nghĩ vậy. Sau bữa ăn đó 2 vk ck k hề nói gì, g ck e tỏ thái độ là mình làm đúng k sai dọn đồ ra ngủ riêng. E thấy tủi và tức giận vô cùng khi bị đối xử như vậy. Dù ck e là người vô tư, xuề xòa thế nào thì cũng phải nhìn thái độ vk mình như thế nào trước khi làm điều đó chứ. Bỏ mặc lời e nói e năn nỉ vẫn làm.
E ráng kiềm nước mắt nhưng khi viết ra thế này e đau lòng hơn rất nhiều. Một câu xin lỗi cũng k nhận được, 1 thái độ có lỗi cũng k thấy. G e k biết e phải làm sao nữa.