Mình đắn đo mãi hôm nay mới vào đây để trút bầu tâm sự. Vợ chồng mình yêu nhau 5 năm, cưới được 3 năm và đang có 1 cô con gái nhỏ 20 tháng rất đáng yêu. Nhưng hiện tại mình đang ở trogn tình trạng tiền li hôn. Mình muốn kể lại câu chuyện tình lâm li bi đát hơn phim Hàn Quốc của mình để mong mọi người cho mình lời khuyên chân thành nhất.
1. Thời kỳ yêu đương:
Chồng của mình là bạn của chồng đứa bạn thân. Bon mình quen nhau qua cặp vợ chồng đó. Gia đình nhà mình cũng bình thường, ko giàu nhưgn rất chiều con. Chị em mình lớn lên trong sự yêu thươgn và đùm bọc, nhường nhịn nhau. Bố mình là thương binh nặng, mẹ mình lúc trước làm nhà nước nhưng vì đôgn con, chồng bệnh tật nên nghỉ ở nhà buôn bán. Nói chung chị em mình ngước lên không bằng ai nhưng nhìn xuống thì chả thiếu thôn gì mấy.
Ngược lại, nhà chồng mình rất giàu vì bố chồng mình làm chủ nhiệm hậu cần của một đơn vị khá lớn, mẹ chồng chỉ ở nhà cho mượn tiền và cho thuê nhà. Nhà chồng mình có 2 anh em, chồng mình là con trai trưởng, cháu đích tôn. Nhìn bề ngoài và theo nhận xét của tất cả mọi người thì chồng mình hiền lành, tốt bụng, nhiệt tình với bạn bè nên ai cũng yêu quý. BỌn mình yêu nhau 2 tháng thì chồng đưa mình về ra mắt gia đình.
Lúc này bố chồng mình đã chuyển côgn tác ra HN nên chỉ còn mình mẹ chồng và thằng e ở nhà. Mẹ chồng chào đón mình bằng hàng loạt những câu hỏi như: "nhà cháu có mấy người, bố làm gì? mẹ làm gì?". Nghe nói bố mình đã về hưu và lúc trước cũng làm trogn quân đội thì bà hỏi luôn "đất đang ở là đất cấp hay đất mua?" HÍc hic. Mình nghe đến đó đã thấy sởn da gà. Thằng em trai bồi thêm một câu "Làm ở chỗ đó thì chắc gia đình cũng phải quen biết dữ lắm" (vì lúc đó mình đang làm ở 1 chỗ mà đúng như nó nói) nhưgn thực tình là do mình may mắn nên được nhận vào đó thôi chứ chả quen biết gì hết`.
Xong màn chào hỏi, xong bữa cơm đầu tiên thì mình xin phép ra về. Bà và thằng e chả nhúc nhíc gì đưa tiễn. Mình thấy chột dạ nhưgn cũng tự trấn an là mỗi nhà có văn hóa tiếp đón khách khác nhau. Nhưng vài ngày sau thì bà gọi ĐT cho mình và nói thẳng là nhà bà ko ai ưa mình hết, đừng có hy vọng. Mình nghe xong muốn chào vĩnh biệt luôn. Nhưgn cũng kịp nén lại và dạ một tiếng rất ngoan ngoãn. Vài ngày sau hỏi chồng thì hắn khai thật là mẹ hắn ko đồng ý với những lý do cơ bản sau: lùn, đen, xấu, nhà đông anh em (3 người), không hợp tuổi......
TỰ ái rùi nha. Quyết chia tay nhưgn khôgn được vì lão chồng năn nỉ dữ quá. Vài ngày sau, bà lại gọi cho mình nhưgn lần này thì lời lẽ cay độc hơn. Kệ, muốn nói gì thì nói. Thấy ko ăn thua nên bà huy động thêm bà cô chồng. Gọi cho mình dụ ngon dụ ngọt chia tay, mình bực quá uh thì chia tay. Chồng lại vật vã năn nỉ giải thích nên mình xiêu lòng quay lại.
Như con thú bị chọc tiết, bà lồng lộn vì có đứa to gan lớn mật dám cãi lại bà (chuyện xưa nay ko bao giờ có ở gia đình bà). Bà tiếp tục gọi đt cho mình để tổng sỉ vả bằng những ngôn từ đúng nghĩa chợ búa. MÌnh lại im lặng nghe và nghẹn ngào trogn nước mắt. Điều này cứ lặp đi lặp lại trogn vòng 1 năm. Và một ngày đẹp trời, bà cử chú em chồng ở cùng quê với mình đến nhà thay mặt ôgn bà nói chuyện với bố mẹ mình. Ôgn chú nói là "nhà cửa, xe, tài sản hiện nay là của bố mẹ nó, ko phải của nó đâu". Ah, giờ thì mình hiểu vì sao bà phản đối rồi. Bà sợ mình bòn rít tài sản nhà bà. Bố mình nói với ôgn chú: "Tôi tuy nghèo nhưng tôi nuôi con mình ăn học đàng hoàng, tôi ko dạy con tôi phải lấy chồng giàu. Nếu nó thươgn ai tui gả người đó. Dù thằng đó đạp xích lô nhưgn tử tế tôi vẫn gả". Ôgn chú lủi thủi ra về và tâu lại những gì bố mình nói.
Bà nghe xong càng diên tiết càng chửi mình ác hơn. Những ngôn ngữ dơ bẩn nhất bà đã mang ra chửi mình và gia đình mình. Bà ví mình như con chó, hic hic. Chồng mình chỉ im lặng và an ủi mình còn ko thể can thiệp được để bà thôi chửi rủa mình. Hét ông chú là đến th8ang2 e chồng mò xuống nhà mình. Nó hơn mình 2 tuổi. Nó nói với bố mẹ mình là mình đang phá nát gia đình nó, nhà nó là gia dình quyền quý, a em nó học hành tử tế....... bảo bố mẹ mình coi chừng mình cẩn thận, đừng có dụ dỗ a nó nữa.......". Bố mình tức quá nói cho 1 trận, bố mình bảo là nếu a cháu lấy con bác, bác sẽ lo cho nó. Ko ở SG thì về dưới này ở, bác mua nhà cho vợ chồng nó ở đang hoàng tử tế. Muốn gì thì bố mẹ cháu xuốgn đây nói chuyện, cháu ko đủ tư cách nói chuyện với bác. Nó ra về với sự ấm ức. Tối đó nó nhắn cho mình khoảng 30 cái tin chửi mình và bố mình. Mình ko trả lời bất cứ cái tin nhắn nào.
Sự việc cứ kéo dài mãi, hết mẹ chồng đến cô chồng rùi tới dì chồng gọi đt chửi mình(toàn những người chưa gặp mặt lần nao). Mình nghe hết, im lặng và chỉ trả lời những khi cần phải nói. sau 5 năm chịu đựng thì mình bỏ SG về quê để quyết tâm chia tay. Chồng mình lại đi đi về về năm nỉ, vật vã. MÌnh ngu như heo nên lại quay lại SG trong sự tuyệt vọng của bố mẹ mình.
2. Chuẩn bị cưới:
Từ ngày yêu nhau đến ngày chuẩn bị cưới mình chỉ gặp mẹ chồng đúng 1 lần. thế mà sao bà ấy ghét mình đến vậy ta. thật khôgn thể hiểu nổi.
Lần thứ 2 gặp mẹ chồng:
Bọn mình quyết định cưới vì ko thể kéo dài thơi gian này mãi được nữa. Chồng nói chuyện với bố và ông nội. Cả hai bay vào SG để giải quyết. Thế là mình lại về nhà đó để đối diện với mẹ chồng lần thứ 2. Bà tóc tai rũ rượi, nhìn thoáng qua mình hết hồn luôn. Ngoài những nhân vật chủ chốt trong gia đình như bố mẹ chồng, e trai chồng, ôgn nội thì còn có thêm khoảng 10 người nữa (được giới thiệu là họ hàng xa của nhà chồng) đến để chất vấn mình. Ôgn nội bắt mình xin lỗi mẹ chồng để mẹ tha thứ cho làm đám cưới. (Vì chồng mình đòi tự tổ chức cưới tập thể nên bố chồng sợ ê mặt mới chịu cho cưới). sau khi xin lỗi xong, là màn chất vấn và ý kiến của một lô xích xông những người xa lạ kia. Sau cùng là màn chửi. Bà nhảy dựng lên tuyên bố "tao mất tiền mua mớ rau tao cũng phải lựa để mua về còn ăn được thì giờ bỏ tiền cưới mày tao cũng có quyền lựa chứ. Tao ko cưới con đĩ như mày về làm dâu." Mắt mình nhòe đi, nước mắt rơi lã chã. Mọi người lôi bà ra chỗ khác, mình đứng lên chào rồi lặng lẽ ra về.
Lần thứ 3 gặp lại:
Lần này chỉ có bố mẹ chồng và vợ chồng bà dì. Bà hỏi mình: "Hôm nay mày về đây xin tao đi xuống nhà mày nói chuyện với bố mẹ mày để cưới đúng ko?" Mình đáp: "Dạ, hai đứa con quyết định đi đến hôn nhân nên hôm nay bọn con về thưa chuyện với hai bác. Xin ý kiến và sự ủng hộ của hai bác. Còn chuyện hai bác xuốgn nhà con là chuyện của người lớn. Con không thể xin bác xuốgn nhà con được". Vừa dứt câu bà lại nhảy dựng lên "à, con này láo". bà dì tiếp lời: "bÌnh thường cũng phải về xin người ta mới đi. Huống hồ gì ....". Bà mẹ tiếp: "con chó nó đến nhà tao, tao đưa tay đuổi nó còn bỏ đi. mày lết đến nhà tao, tao đuổi hoài sao mày ko đi". Nghe xong câu đó, mình đứng dậy và nói :"con xin phép về trước". Lần thứ 3 gặp mặt kết thúc như thế đấy.
Lần thứ 4:
Mình nói với chồng là sẽ ko bao giờ quay về đó nữa, ko có xin xỏ gì hết. Xuốgn thì cưới, ko xuống thì thôi. Lần này ông nội kêu về (ông nói trước với chồng mình là ko về thì ôgn và bố cũng xuốgn nhà nó nhưng như thế mẹ con lại giận hơn. Nể mặt ông là người lớn, ông nói với mọi người tôi kêu nó sẽ về, chả nhẽ mình lại làm ông mất mặt thì kỳ quá. Lếch thếch về thêm 1 lần nữa. Trước mặt mọi người ôgn nói thế lày đây "ko mất mát gì một câu xin, con xin như thế mọi người xung quanh nhìn vào sẽ nghĩ con là đứa hiểu sâu, khen con khôn ngoan. Mẹ con cũng mát ruột...." Nghe thấy cũng hợp lý, lại ở vào thế ko thể chối từ nên mình cũng đồng ý. (Ngu như lợn). Bà được mọi người mời ra nói chuyện. Trước mặt mọi người mình "Cháu xin bác đồng ý xuống nhà cháu nói chuyện với bố mẹ cháu để cho chúng cháu nên duyên vợ chồng'. Nói xong bà bảo "thưa bố, nó đã xin như thế thì con đồng ý nhưgn bố và chồng con đi, Con không đi". Xong bà bỏ vào trogn nhà nằm tiếp. Lúc này vở kịch mới đến hồi gay cấn. Ông nội mới nói: "Ôgn nói thật, nếu hôm nay con không về xin thì ông và bố sẽ không xuống nhà con đâu". Hơ Hơ, mình bị lừa một cú ngoạn mục. Cay đắng lắm nhưgn tự an ủi là vì chồng nên thôi bỏ qua.
Hai ngày sau, ông và bố chùng chồng xuốgn nhà mình. Mang tiếng là đại tá, là sếp lớn nhưng đến nhà mình ko một câu hỏi thăm sức khỏe xã giao. Ngồi hút thuốc liên tục, nói chuyện đt liên tục. Nhỏ tuổi hơn bố mình nưgn xưgn hô là ông với tôi. Chả cần biết bố mẹ mình tên gì, quê ở đâu,.... nói chung chỉ nói mỗi chuyện cho 2 đứa nó làm đám cưới. Ổng bảo bố mình là ko rước dâu về nhà, đưa thẳng ra nhà hàng luôn vì nhà xây chưa xong....... câu chuyện chỉ kéo dài đúng 1 tiếng thì kết thúc. Nhà mình mời cơm ổng ko ở lại dùng, từ chối vì bận lắm. haizzz.
Vừa ra khỏi nhà bố mình đã phán luôn 1 câu :" bố nghĩ bố với ổng chỉ gặp nhau lần này và hôm cưới nữa là xong". Sau khi chọn được ngày cưới, chồng mình báo cho bố biết. Nhà mình đãi trước sau đó 1 tuần nhà trai mới đãi. vì nhà mình gộp đám hỏi vào luôn để khỏi phải đi lại nhiều lần. Bố chồng mình bảo là nhà ổng xuốgn đám hỏi xong phải quay về liền, ko ở lại đón khách với nhà gái được. Chồng mình nghe xong ko đồng ý, bỏ đi ra ngoài và bảo "nếu bố tổ chức thì tổ chức đàng hoàng, đừng làm kiểu đó". rồi bỏ đi làm. Ông bố chồng tức quá gọi đt cho bố mình nói" Nếu ông không bảo nó (chồng mình) về xin lỗi tôi, tôi sẽ ko tổ chức đám cưới nữa.". Bố mình hỏi sao lại vậy thì ôgn ấy kể lại. Nghe xong bố mình bảo "nó là con anh, chưa phải là con rể tui nên tui ko thể kêu nó được. Còn anh ko ở lại thì tui biết giải thích, ăn nói sao với họ hàng, khách khứa". Chiều hôm đó ông cũng gọi cho mình và nói y chang nói với bố mình. và sau đó là ổng bỏ luôn, ko tổ chức đám cưới cho tụi mình.
Được sự giúp đỡ của bạn bè nên tụi mình vẫn quyết tổ chức như đã định. Nhà mình đứng ra lo hết từ a đến Z, chồng mình chỉ đứng vào cho nó có đủ chú rể. trước hôm cưới 2 ngya2, ông bố chồng gọi đt cho mình chửi te tua tơi tả, tuyên bố cả dòng, cả họ nhà tao ko ai chấp nhận mày đâu. Số mình toànnghe chửi.
Đám cưới vẫn diễn ra trogn sự chúc phúc của bạn bè, sự lo lắng, tủi nhục của bố mẹ mình và tuyệt nhiên ko có bất cứ thành viên nào của nhà trai. Sau đám cưới là chuỗi ngày vật lộn với cơm áo gạo tiền. Chồng mình làm nhà nước, thu nhập ch8ang3 bao nhiêu. Mình thì luôn nghĩ ko nên quá phụ thuộc về mặt kinh tế vào người khác nên tự tay lo hết mọi chuyện trong nhà, ko hỏi đến lươgn của chồng. Cho đến khi mình có thai. lúc này mình mới bắt chồng phải có trách nhiệm tích cóp để mình còn có tiền đi sanh, nuôi con. Nhưgn ch8ang3 được boa nhiêu thì lại làm ăn thua lỗ hết. Mà thôi, chuyện kinh tế có khó khăn nhưgn đó ko phải là nguyên nhân để vợ chồng mình chia tay.
Đến khi mình sanh con, mình bảo chồng về nói bố mẹ vào th8am cháu cho nó bớt tủi thân. Chồng mình về nhà nói nhưng cả ông lần bà đều ko ai vào. Thằng e chồng vào thăm nhưng ko hề chào mình và mẹ mình, vào cho 1 bọc quần áo trẻ con, nhìn mặt cháu và nói mấy câu vô duyên đầy hàm ý rùi đi về. Chả chào hỏi gì ai, mặc dù nó đang là một cán bộ nguồn của thành ủy, của sở XD. Chồng mình thấy nó như thấy ai đó ghê gớm lắm, khép nép chả dám nói năng gì.
Bước ngoặt:
Đúng đến khi cháu 13 tháng, bà nội mới biết mặt cháu vì vô tình gặp cháu ở nhà 1 người quen. Ah, quên chưa kể khi cháu được 4 tháng mẹ mình bảo chồng mình về nhà nhờ bà nội coi cháu để vợ đi làm, cháu nhỏ quá ko đi gửi được. Chồng mình về nói bà ko dám quyết, nói là phải hỏi ý bố chồng. Ôgn bố và bà bàn tính sao đó thì nói với chồng mình là mình phải về xin lỗi ông bà, bố mẹ mình lên nói chuyện với ông bà thì ôgn bà mới giữ. HIc hic
vừa rùi, cách đây vài tháng, ôgn nội của chồng bị ung thư, hấp hối gần chết. Chồng muốn mình đưa con về cho ôgn nhìn mặt trước lúc ra đi. Dù giận lắm nhưgn vì nghĩ khi chết là hết nên mình cũng chấp nhận đưa con về quê cho ông biết mặt cháu. về đến nơi, bố mẹ chồng lôi 2 đứa vào trogn phòng (ông bệnh nên bà từ SG bay ra HN chăm) nói chuyện. câu chuyện bắt đầu thế này:
Chồng (quỳ xuống trước mặt bố mẹ): Con xin lỗi bố mẹ, BM tha lỗi cho vợ chồng con.
Bố chồng; Thế ý con H thế nào?
mình: Chuyện gì xảy ra thì cũng đã xảy ra rồi, có thế nào cũng chẳng thể thay đổi được nữa. Con nghe ôgn bệnh nên đưa cháu về thăm. Con mong bố mẹ bỏ qua mọi chuyện cho con.
Bố chồng: hai đứa về là bố ghi nhận rùi, còn chuyện bỏ qua hay không nó còn nhiều vấn đề lắm. Vào SG bố sẽ tính tiếp và nói chuyện sau.
Mẹ chồng: Mày nói như thế là ko được đâu, bỏ qua là thể nào, có lỗi thì phải xin lỗi chứ, mẹ ko chấp nhận đâu nhưng giờ ông đang bệnh nên cứ để đó đã.
kết thúc buổi họp riêng là vậy đó.
Hia ngày sau mình vào lại SG. Gần 1 tháng sau thì ôgn mất. Mẹ mình có gọi Đt chia buồn. Tua lại chút xíu ( có giai đoạn vợ chồng mình căng thẳng tưởng ko thể sống với nhau, chồng mình nợ nần, ăn nói lảm nhảm như bị thần kinh....mẹ mình có gọi đt cho bố chồng thông báo, ổng bảo là từ ngày cưới ổng xác định là mất đứa con, còn nếu có nhân cháu thì phải nhận con dâu xong mới nhận cháu. ....nói nhiều lắm. Còn mẹ chồng thì chửi mẹ mình một trận te tua vì dám dụ dỗ con trai bả). xong xuôi mọi chuyện ở quê thì BMC mình vào lại SG. MÌnh đưa con về thắp nhang, và có lui tới nhiều lần nữa. MÌnh cứ nghĩ mọi chuyện đã êm xuôi.
có ai ngờ đâu, vừa rùi mới biết ông bà có ý định chuyển chồng mình ra HN làm nhưgn ko cho mình biết. Rồi bắt bẻ mình là đến và về ko chào bố mẹ chồng. MÌnh nói rõ chuyện này. Mỗi lần về mình bế con lại gần bà và bảo con khoanh tay rồi mình nói "con chòa bà con về đi, con chào bà con về ah". Xong mình nói: "Con xin phép đưa cháy về trước cho cháu đi ngủ". vậy mà họ bảo mình ko chào hỏi gì mẹ chồng. Rồi bảo mình là hôm về quê chồng nó quỳ mà nó ko quỳ, nó ko xin lỗi gì...... MÌnh nghe xong chả biết nói sao nữa. Nhưng đau đớn hơn là chồng mình nói bố mẹ nói đúng, ko sai. Và giờ thì hắn muốn mình về xin lỗi bố mẹ hắn.
Mình chả biết phải làm sao nữa. Nếu như mình làm vợ hắn mà được hắn bảo bọc, chăm sóc chu đáo đã đành. Từ ngày lấy hắn mình trở thành mẹ hắn, lo cho hắn từng ly từng chút. Cái gì cũng đến tay mình. Thiếu tiền cũng kêu mình, bố mẹ vợ cho mượn tiền làm ăn cũng thua lỗ sạch, con đẻ ra cũng chả chăm lo gì được cho nó. BMC thì giàu nứt đố đổ vách ra nhưng mặc kệ cháu nội sống tạm bợ ở nhà trọ- đứa cháu đầu, giống bố nó như đúc. Chả cho cháu được 1 hộp sữa. Cái gì cũng đến tay mình và ôgn bà ngoại. MÌnh nói gì hắn cũng ko nghe, tự làm theo ý hắn và toàn thất bại.
Giờ mình thật sự mệt mỏi với chuyện cơm áo gạo tiền và chuyện BMC, lại thêm ông chồng nhu nhược này. MÌnh đề nghị ly hôn nhưng hắn ko ủng hộ cũng chẳng phản đối. IM lặng ko trả lời. Ko hiểu là hắn đang nghĩ gì nữa. Hơn 1 tháng nay 2 vợ chồng ko mở miệng nói chuyện với nhau trừ những chuyện liên quan đến con. MÌnh cũng cố vì con nhưng mình thấy nhà chồng mình đã nhất quyết ko chấp nhận, chồng mình giờ nghe theo BMC nữa nên mình chả biết dựa vào ai mà cố nữa. Niềm an ủi duy nhất của mình lúc này là đứa con. Cháu dễ thươgn và rất lanh lợi, ai cũng yêu quý chỉ trừ mỗi ông bà nội.