Ngày xưa , khi tôi còn là 1 cô bé mười mấy tuổi , tôi hồn nhiên , xinh xắn , được rất nhiều chàng trai trong trường để ý, khi ấy tôi tưởng như mình đã có tất cả, bạn bè yêu quý , gia đình đầy đủ và 1 tình yêu thật đẹp với 1 chàng trai hiền lành , dễ mến . Những tháng ngày ấy thật tuyệt vời biết bao cho đến cái ngày định mệnh đó....


Tôi gặp anh trong 1 chuyến du lịch, khi ấy tôi đã có 1 tình yêu đẹp nên tôi chẳng để ý gì đến anh, vài câu xã giao , hỏi thăm trong chuyến đi , tôi chỉ nghĩ nó bình thường thế thôi . Sau chuyến đi ấy , anh bắt đầu đi tìm tôi , theo đuổi tôi , tôi ko mảy may rung động, mà thậm chí còn ghét anh , bởi vì anh xấu trai , anh vô duyên, anh bám theo tôi , tôi thấy thật phiền phức. Nhưng anh vẫn kiên nhẫn , mỗi ngày đều tạo 1 bất ngờ cho tôi . Ngày qua ngày , tôi bắt đầu cảm thấy rung động với anh , tôi quên dần bạn trai mình_1 chàng trai thật sự rất tốt , cho đến bây giờ tôi vẫn thấy hối hận vì điều đó. Rồi chúng tôi yêu nhau , cùng nhau trải qua tất cả những hờn dỗi , cãi cọ, chúng tôi cảm thấy hạnh phúc bên nhau , lúc ấy , tôi đã yêu anh bằng 1 tình yêu rất lạ, khác hẳn với những gì tôi đã yêu bạn trai cũ của mình.


Sau một năm yêu nhau , tôi đã đồng ý trao tất cả cho anh trong ngày sinh nhật của anh , lúc ấy , tôi đã ngây thơ nghĩ rằng đó là cách chứng minh cho anh biết tôi yêu anh thắm thiết như thế nào. Tôi đã rất hạnh phúc khi nghe anh bảo rằng anh sẽ yêu thương tôi mãi mãi mà ko hề biết rằng ngày đó là ngày bắt đầu cho những chuỗi ngày dài đau khổ sau này.


Chúng tôi bắt đầu liên tục cãi nhau , vì 1 lý do vớ vẩn , anh cũng có thể quát nạt tôi được , anh đánh tôi , chửi tôi khi có bất cứ điều gì làm anh ko vừa ý. Khi đang đi chơi cùng nhau , mà chúng tôi cãi nhau , thì anh sẵn sàng quẳng tôi xuống xe, để tôi đi bộ về dù lúc ấy trời đã khuya và rất lạnh. Tôi vẫn yêu anh.


Anh bỏ mặc tôi rất nhiều ngày , tôi đi tìm anh , anh thấy tôi liền bỏ đi , tôi ngu ngốc , ko biết mình đã làm sai điều gì, những người bạn của anh bảo rằng anh sang nhà bạn gái cũ, tôi đi theo họ sang nhà cô gái ấy, thấy tôi , anh ko nói gì liền nói rằng sẽ chia tay vì tôi đi chung với những người bạn của anh và ko biết đã làm gì với họ rồi. Tại sao , người đã làm gì có phải là anh ko? Tại sao anh lại đổ lỗi cho tôi . Nhưng tôi đã khóc lóc , đã van xin và giải thích với anh rất nhiều lần nhưng anh vẫn kiên quyết chia tay với tôi. Bỏ mặc tôi ngoài đường , anh bỏ về, tôi ngồi 1 mình giữa đêm , khóc rất nhiều. Đường phố vằng ánh đèn , 1 số người qua lại , họ nhìn tôi với ánh mắt thương hại, chỉ còn lại mình tôi. Tôi quyết định tìm đến cái chết, tôi uống rất nhiều thuốc ngủ , tôi ko còn biết gì nữa . Mọi người đưa tôi vào bệnh viện. Tôi hôn mê rất lâu , chẳng nhớ được gì nữa nhưng mọi người kể rằng trong giấc mơ tôi vẫn khóc , vẫn gọi tên anh . Tôi vẫn yêu anh.


1 thời gian sau , anh tìm tôi , bảo rằng xem tôi đã chết chưa. Tôi vui mừng nói chuyện với anh , vui đến rớt nước mắt mà quên mất rằng anh chính là người đẩy tôi đến cái chết. Tôi lại tiếp tục ở bên anh dù anh vẫn như thế , tệ bạc với tôi , xem tôi như 1 món đồ chơi. Tôi chấp nhận chịu đựng , bạn bè cảm thấy thương hại tôi, nhưng tôi chỉ cần anh thôi. Tôi vẫn yêu anh.


2 năm sau, anh bắt đầu quen người khác. Tôi biết nhưng anh bảo rằng anh chỉ đùa giỡn thôi , anh vẫn yêu tôi nhất. Tôi đã tin anh , tin vào điều đó nhưng tôi vẫn khóc khi anh nằm bên cạnh tôi , nhắn tin , gọi điện cho cô gái ấy. Tôi ko được phép giận anh , nhiệm vụ của tôi là cam chịu. Tôi vẫn yêu anh.


Những lúc tôi đi làm , anh luôn ở bên cạnh cô gái ấy . Những lúc đi chơi với tôi , anh từ chối chở tôi, anh bảo sợ cô ấy hay bạn của cô ấy thấy , tôi phải tự đi xe riêng . Có những nỗi đau thật sự quá lớn , giọt nước cuối cùng cũng tràn ly , tôi gạt nước mắt chủ động nói với anh rằng chúng tôi nên chia tay để anh có thể yên tâm ở bên cạnh cô gái ấy. Lúc ấy anh đã ôm tôi , và tôi thấy anh khóc , đã xin lỗi tôi , mong tôi tha thứ cho anh . Tôi đã bỏ qua , nhưng ko thể tha thứ cho anh được . Tôi vẫn yêu anh.


Nhưng anh đã lừa dối tôi , anh vẫn tiếp tục qua lại với cô gái ấy, tôi biết vì chính cô gái ấy đã gọi điện thoại cho tôi , mắng chửi tôi can thiệp vào chuyện của họ . Thật nực cười , tôi là người đến trước kia mà , tại sao lại mắng chửi tôi . Tôi hẹn gặp anh và cô gái ấy , tôi cho anh lựa chọn , ai cũng được nhưng chỉ 1 người thôi . Anh ko trả lời và cũng ko chọn tôi trước mặt cô gái ấy . Tôi ra về , biết rằng mình đã thua cuộc dù anh không nói gì. 3 năm tình cảm và những gì tôi đã hy sinh vì anh ko khiến anh chọn tôi được , tôi đã hiểu . Chúng tôi chia tay . Tôi vẫn yêu anh.


Tôi suy sụp tinh thần , 2 tuần liền không thể ngủ được nếu ko uống thuốc ngủ , Ngày nào tôi cũng nghĩ tới anh , cũng khóc rất nhiều . Tôi ko nói được với ai , cũng ko trách anh , chỉ thấy trái tim mình dường như vỡ vụn. Tôi cố gắng bảo mình hãy quên đi , hãy xem tất cả như 1 giấc mơ nhưng tôi ko làm được , tôi ko thể lừa dối bản thân mình . Tôi vẫn yêu anh.


Tôi găp những người bạn mới trong 1 quán bar, họ đến với tôi , giúp tôi tìm quên trong rượu , trong khói thuốc và những viên thuốc lắc. Anh vẫn vui vẻ bên cô gái ấy . Tôi vẫn ko quên được , tôi trượt dài trong hố sâu tuyệt vọng. Rồi 1 đêm nọ , anh đến tìm tôi, cầu xin tôi tha thứ nhưng tuyệt nhiên ko 1 lời xin lỗi . Anh khóc , tôi cũng khóc nhưng cái gút trong lòng tôi ko ai tháo nổi. Anh hứa rằng sẽ ko bao giờ gặp cô gái ấy nữa và van xin tôi rất lâu . Tôi lại bỏ qua . Tôi vẫn yêu anh.


Tôi bắt đầu nghe bạn bè anh nói rằng anh đã quan hệ với cô ấy và cô ta bắt anh phải chịu trách nhiệm. Tôi hỏi anh , anh sửng cồ , nổi giận với tôi nhưng rồi phải thú nhận là có chuyện đó. Trời đất xung quanh tôi như sụp đổ . Tôi muốn la hét , muốn chửi bới anh , nhưng tôi ko làm được , tôi chỉ lặng người nhìn anh và nước mắt thi nhau tuôn chảy. Tôi đã nghĩ mình là người duy nhất trong cuộc đời anh. Anh nói rằng hãy xem chuyện đó bình thường đi , đó đâu phải là lần đầu , cứ xem như là anh đi chơi gái đi. Tôi ngạc nhiên trước sự bình thản của anh , chả lẽ anh nghĩ đi chơi gái tôi sẽ ko giận anh. Tôi giận anh , và hận anh nữa . Nhưng anh vẫn thế , tuyệt nhiên ko 1 lời xin lỗi. Sau đêm đó , tình yêu trong tôi tan thành cát bụi , chỉ còn lại 1 sự căm thù , khinh rẻ và coi thường. Thế nhưng , tôi vẫn ở bên cạnh anh.


Từ 1 người hoạt bát , dễ gần , tôi bắt đầu thu mình lại , tôi ghét khi mọi người nói về anh , về cô gái ấy. Tôi lo sợ khi 1 người lạ bắt chuyện với mình. Tôi nhìn những người đàn ông xung quanh mình bằng ánh mắt khinh bỉ , thù hằn. Tôi nghĩ họ cũng như anh , đều là những kẻ phản bội mà thôi. Mỗi lần anh hôn tôi ,chạm vào tôi, tôi đều nghĩ đến chuyện giữa anh và cô gái ấy, tôi cảm thấy ghê tởm nhưng tôi ko thể hiện ra được , tôi như 1 người vô cảm.


Mỗi đêm tôi ngủ đều mơ thấy anh ở bên cô gái ấy , tôi bắt đầu sợ nhựng giấc ngủ , tôi thức , thức đến khi nào mệt lả mới ngủ để ko phải mơ thấy điều gì. Tâm trí tôi càng ngày càng bấn loạn . Tôi phải đi điều trị tâm lý , bác sĩ bảo rằng tôi bị tổn thương tâm lý nghiêm trọng, tôi phải điều trị suốt 2 năm .


Mà cay đắng là , tôi vẫn ở bên cạnh anh. 5 năm ở bên cạnh nhau , vẫn có những giây phút hạnh phúc nhưng đa phần là đau khổ , tủi nhục hành hạ lẫn nhau , hàng trăm lần , hàng ngàn lần đánh chửi nhau rồi chia tay . Nhưng chỉ 1 tuần , 1 tháng là anh lại quay về van xin tôi đừng chia tay, tôi lại mềm lòng , tôi yêu anh hay tôi nợ anh mà phải chịu đựng thế này.


Cứ như thế rồi hơn 1 năm sau, tôi ra nước ngoài theo yêu cầu của cha mẹ, tôi đi được 3 tháng thì 3 tháng ấy mỗi ngày anh đều gọi điện thoại cho tôi , bảo là yêu thương tôi, mong nhớ tôi từng ngày và tôi lại quay trở về . Và nửa năm sau , tiếp tục là những màn gây gỗ, anh đánh đập tôi ko thương tiếc, tất cả những chuyện đó , tôi ko dám nói cùng ai , ko thể kể cho cha mẹ, người thân biết , chỉ 1 người bạn thân nhất từ nhỏ đến lớn biết điều ấy , cô ấy trách móc tôi , bảo là tôi ngu ngốc quá , tại sao tôi lại chịu đựng con người ấy, rất nhiều điều , tôi biết là mình khờ dại , là ngu ngốc mà sao tôi không thể thoát ra được.


Tôi bỏ sang nước ngoài 1 lần nữa . Lần này tôi đi , anh ko hề gọi điện , chỉ lên yahoo tìm tôi , bảo là tôi đi luôn đi , tôi đừng quay lại , đừng trở về nữa. Tôi sống được 6 tháng ở nước ngoài, đi làm, đi học quần quật , ko được nghỉ ngơi, cũng dần dần nguôi ngoai nỗi đau thì bị chủ nhà trọ sàm sỡ , cha mẹ ở vn thì 1 mực ép buộc lấy chồng tây để có quốc tịch nước ngoài, có con lai xinh đẹp. Không ai hiểu được là trái tim tôi tan nát từ sau khi yêu anh ấy , tôi không thể mở lòng mình ra để yêu ai được nữa dù rất nhiều bạn học cảm thấy yêu mến và theo đuổi tôi. Cô đơn , tủi thân , 1 mình nơi đất khách gặp đủ thứ chuyện , cái gì đến đã phải đến , tôi stress đến nhập viện 2 lần . Bác sĩ bảo rằng tôi ko thể chịu đựng thêm áp lực nữa , căn bệnh tâm lý ngày xưa sẽ dẫn đến tâm thần nếu tôi còn ép bản thân mình chịu đựng những chuyện như vậy . Bác sĩ khuyên tôi nên về VN. Tôi suy nghĩ suốt 1 tháng và quyết định về VN .


Lần quay trở về này , tôi bị gia đình quay lưng , ko nhìn mặt nữa , họ bảo là họ dồn hết công sức để tôi đi nước ngoài lấy chồng tây mà tôi lại gạt bỏ hết , v...v tôi lại trở thành 1 người cô đơn giữa cuộc đời và anh ấy nghe tin tôi về lại tìm đến tôi . Tôi lại sống cùng anh như ngày xưa và bây giờ , khi tôi đang mang thai đứa con của mình thì anh ấy trong 1 cơn say lại tiết lộ sự lăng nhăng của mình 5 năm về trước. Thì ra ko phải như tôi tưởng là 1 cô gái mà anh đã lăng nhăng 4 lần như thế . Tại sao anh đã giấu tôi được 5 năm rồi mà còn nói ra để làm gì . Tôi rất đau khổ . 8 năm ở cạnh nhau , chuẩn bị đón con ra đời mà tôi phải gặp cảnh thế này. Bạn tôi khuyên tôi nên bỏ đi , cái thai mới được 1 tháng vẫn còn kịp để làm lại từ đầu. Nhưng tôi thật sự mong mỏi đứa con này . Tôi từ lâu đã xác định được tư tưởng là tôi muốn làm single mom, tôi ko muốn kết hôn để phải sống trong 1 gia đình ko hạnh phúc như cha mẹ tôi. Tôi chỉ cần 1 đứa con để có thể yêu thương nó , sống vì nó, chứ tôi ko còn ai trên đời này để mà tin tưởng, để tiếp tục sống nữa! Liệu tôi có nên chia tay anh , 1 mình nuôi nấng con khôn lớn hay ko? Người đàn ông ấy rõ ràng không phải là người tốt mà sao tôi lại ngu ngốc đến như vậy!:Crying::Crying::Crying: