Anh sẽ trả cái giá mà anh đã nợ em bấy lâu,mình ly hôn đi anh nhé.!
Em muốn ly hôn và tự do.


Chồng ơi!.Xa rồi những ngày xưa đó.Em đã từng vì cái gọi là " cảm giác" mà yêu anh.Dù em biết anh nghèo,anh xấu xí,và béo phì....em vẫn yêu vẫn ko kỳ thị anh,bằng tấm chân tình em cứ nghĩ mình sẽ làm đc,giúp anh vượt qua sự mặc cảm,thói quen rèn luyện để mà trở thành người đàn ông đúng nghĩa.


Chồng ơi,đây chắc là những lời nói tha thiết của người làm vợ gởi đến anh,dù em biết anh mấy khi quan tâm đến những mục tâm sự " vớ vẫn"


Ngày đầu quen anh,em là 1 cô gái quê "non chẹt",có biết yêu đương gì đâu.Xa quê,sự cô đơn lẽ loi đã đưa em xích gần lại nhau.Lần đầu tiên em hẹn họ 1 chàng trai ngốc nghếch,hiền lành đến đáng yêu.....anh sẽ giảm cân....mỗi lần đi ăn uống,anh chỉ uống trà đá còn em " cơm gà cá gỏi"...thượng lắm!


Rồi gđ em có chút chuyện làm em buồn,em hận.em bỏ đi trong tủi hận và nước mắt.Anh đã đến bên em,đông viên,lo lắng cho em từng ly từng tý,và cả ba mẹ anh nửa.Vậy là em yêu anh,những ngày vất vã dầm mưa ngoài quán cốc ven đường của mẹ anh,lúc đó lạnh lắm nhưng nghe lòng ấm áp.


Lữa gần rơm rồi em đã bị anh dụ lúc nào ko hay,mình đến với nhau tất cả,hứa hẹn sẽ lấy nhau sinh con.đẻ cái.....


Lúc là của nhau rồi,anh ghen tuông vô lối,anh giận hờn,rồi đánh đập em giữa đêm tối lạnh lùng....em đã khóc ngất,đã đau khổ và thù hận.Vậy là em bỏ ra đi.


ko Tiền để ôn thi đại học.ko nhà để ở,ko còn chổ để về.....em đã bương chải,ì ạch xin làm phục vụ quán ăn,bán nhà sách,bán hàng đa cấp........cái gì kiếm đc tiền để sinh sống.để danh mãi cũng đủ tiền đi học.và em đã đậu cao đẳng.học vừa đc 1 học kỳ thôi,em bj tai nạn,bon cướp đã chém em túi bụi,chỉ để lấy cái dt rẻ bèo và tháng lương ít ỏi trong giỏ sách ( đó là tài sản lớn và duy nhất của em )....máu me đau đớn rã rời,nhưng 1 thân 1 minh em vào bệnh viện khâu vết thương.lúc đó em thấy mình lạc lõng nhất.....và em fai bo học vì ko thể vừa học vừa làm nửa,cả tháng mới lành bệnh.....anh gọi cho em,anh quan tâm em.quá cô đơn và khó khăn,em đã quay về bên nhau,em nghĩ anh đã thay đổi,yêu em và trở thành người đan ông thật sự,đã giảm dc 20 kg rồi,nhìn cũng gióng con người 1 chút. truocs kia anh 120 kg.hic...sao 3 nam,em mệt mõi quá.em cần gd ,...và mình đã kết hôn,


giờ đây,khi đã có con với nhau,anh thay đổi hoàn toàn có lẽ anh nghĩ em là vợ anh rồi ko chạy đi đâu đc đúng ko?.,,,anh phủ phàng,chửi mắn em lúc ko vui,tiền rồi lại tiền,anh đưa em 3 tr 1 tháng,lo biết bao thư,nào mua sửa ,mua thuốc cho con,ăn uống điện nước.....mà anh sỉ nhục em,chà đạp lòng tự trọng của em,1 năm nay em cam chiu,ăn trái đắng để làm vui lòng anh...vậy mà dạo gần đây anh chửi cả cha me em,cả dòng họ em.1 tháng lương anh 6 ttr...và 1 số khoảng kiếm thêm,anh vẫn còn hơn 3 tr đễ xài riêng mà,cả năm em ko mua nổi 3 bộ quần áo mới....sức khỏe anh yếu,mập lại càng mập,kêu anh giảm cân đi.anh nói kệ tui.nhà ko tiền,anh còn lên mạng mua súng đạn siêu tầm,anh chơi cá độ.... anh vô tâm đến độc ác...chuyện chăn gối anh gần như bất lực em sống vì thương con,và vì cái tình nghĩa.nhưng tình nghĩa còn đâu,khi anh đánh chửi em,chửi cha mẹ em......


Nghĩ thương con,em chiu đựng để nó có cha có mẹ,nhưng anh làm quá rồi,anh mạt sát em,sỉ vả em,anh đem lý do mổi tháng đưa em 3 tr để nhục mạ em.....có khi nào anh nghĩ lại ko anh >? mọi khoảng thu chi em điều kể anh nghe,em có bỏ túi dc đồng xu nào đâu,em có sắm đc 1 bộ đồ nào cho gióng con người chưa.?


Uh thì anh sỉ vả em là vậy.em xin ba me anh giử con dùm để em đi làm,để em kiếm tiền và chứng tỏ cho loại đàn ông ick kỷ như anh sáng mắt.....mà ba mẹ anh có chiu giử đâu.con thì bi viêm da di ứng ko dc tiếp xúc với chó mèo.kêu ba mẹ anh đem bán đem cho chó đi để 1 ko gian thoáng 1 chút mà chăm cháu,ba mẹ anh có chiu đâu.....ba mẹ nói có chết cũng ko bỏ " 2 đứa con gái " vậy là ba mẹ chọn 2 con chó.ko chọn cháu mình... ba mẹ nói muốn giữ dùm thì giữ cho,mà anh biết bệnh của con rồi.nhà trẻ họ còn ko chiu nhận nửa.em chán anh 1 tập,em chán ba mẹ anh 2 tập.em chán toàn tập gia cảnh này..


Gây lộn anh chửi cha mẹ em rồi anh đi,giận nhau 1 tuần,em ko thèm năng nỉ anh về,em thù em ghét,em câm phẫn anh......em có lỗi gì


1 Tuần rồi anh mới về nhà,em nhìn anh mập lên độ 5kg à,áo thì chật,mặt thì tròn căng ra....em phát chán thêm,vậy là chắc anh vẫn ăn ngon ngủ kỷ mà còn ăn nhiều hơn mới ghê. pó tay .com anh rồi.anh về anh ko hề xin lổi em,anh im lặng có lúc nạt nộ em....anh mua nhiều pate về ăn,rồi bánh,rồi đồ ăn vặt....anh cứ ăn cho đã cái miệng.nay em nhìn kỹ anh,em thiệt là phát gớm,đúng là khi yêu ngta mù quáng rồi.


EM đã ngán ăn thịt ba rọi đến tận cổ rồi,những đêm lạnh lẽo,em cần 1 người đàn ông,yêu em,tôn trọng em và làm em hp.em muốn đc tự do,em đã hi sinh quá nhiều để đổi lại cay đắng.lần này em nói thật,dù anh có bệnh có giả vờ tội nghiệp cũng ko làm em rung chuyển,chiêu đó củ kỷ quá rồi,và em muốn cho anh biết 1 sự ân hận ,đau đớn nhất.....anh sẽ trả cái giá mà anh đã nợ em bấy lâu,mình ly hôn đi anh nhé.


giờ em chả thèm nhìn cái mặt anh,ghét đến cay đắng,dù anh có chết em cũng bình thường....anh hiểu chứ.