Mỗi lần thấy con trai 6 tuổi về nói:"Mẹ ơi, cô giáo bảo đóng tiền học Tiếng Anh, tiền thăm quan, tiền học tháng này.... Mỗi lần nhìn thấy chồng phải vào viện chạy thận lòng em đau quặn....Mỗi lần nghĩ đến đứa con mới hơn 1 tuổi dứt ruột đẻ ra đang phải gửi về quê nội (vì bố mẹ em mất từ sớm ) em như người mất hồn! Em thẫn thờ, đờ đẫn chỉ biết nhớ con mà ko thể về thường xuyên được vì công việc mà ngay cả bỏ việc về cũng còn tiền tàu xe....
Nước đường cùng! Em đã cố gắng gọi điện nài nỉ người mẹ của cháu đang ở trong ngôi nhà mặt phố ở trung tâm Hà Nội hãy giúp em mua hộ cho cháu bộ quần áo đồng phục, thêm cho cháu đồ dùng học tập vì 5 năm nay gia đình em đã gồng gánh nuôi được và chưa từng xin 1 xu 1 hào nào của cô ấy nhưng giờ tình thế quá bí bách mà nếu ko hỏi thì để cháu thiệt thòi em cũng ko đành lòng...Nhưng kết cục em nhận lại là "tôi ko có thời gian qua phòng trọ nhà cô"(trong khi phòng trọ cách nhà cô ta ở khoảng 200m). E nói nếu chị ko có thời gian thì để e mang đồng phục mẫu đứng chờ khi nào chị đi làm ở cơ quan về cầm đem may cho cháu luôn thì cô ấy lại thoái thác là "tôi đi công tác rồi". E vẫn cố gắng nói, nếu chị đi công tác ko biết khi nào về thì có thể gửi tiền qua tài khoản vì ngày mai cháu đã đi học rồi. Nhưng kết cục chờ mãi, chờ mãi...vẫn là "không có gì".
Chuyện dừng lại ở đó thì gia đình e vẫn có thể ngậm đắng nuốt cay đùm bọc nhau sống qua những ngày gian khó này được. Nhưng bố mẹ đẻ của cô ta lại ở gần nhà bố mẹ chồng e và thường xuyên tuyên truyền là e đi ăn vạ, cách đây 5 năm khi ly hôn đã tự nguyện nhận nuôi hết rồi giờ lại đòi cô ta CÓ TRÁCH NHIỆM. Bố mẹ chồng em đã gìa, thường xuyên phải nghe những lời đơm đặt trong khi thực tế khi ly hôn nhường nhịn tất cả: sau khi ly hôn cô ấy lấy tiền mua xe tay ga, mua sắm váy vóc.... Con (1,5tuổi) cô ấy bảo ko nuôi và ko có tiền chu cấp. Chồng e vì quá nhu nhược hay lúc đó vẫn còn tình cảm với cô ta thì e ko biết đã nhận hết mọi trách nhiệm về phần mình vẫn bị cô ta và mẹ đẻ cô ta chửi bới thậm tệ. Trong khi anh ấy đang bị tiểu đường nặng. Thôi thì cô ta ko nuôi, ko chu cấp để dành tiền tân trang, làm đẹp... nhưng 5 năm nay chồng e nuôi con hoàn toàn để cho cô ấy đi tìm tương lai mới sáng lạng hơn là ở bên cạnh người chồng cũ bệnh tật. Thế nhưng giờ cô ấy có tất cả mọi thứ rồi còn chồng e bệnh ngày càng nặng thêm mà vẫn một mình gắng sức nuôi con . Con trai cô ấy 6 tuổi mà đôi khi vẫn phải chăm sóc ba ốm đau, cô ấy vẫn đành lòng rũ bỏ con mà lại còn vu là gia đình e ăn vạ. Chịu đói được nhưng chịu người ta làm nhục nhân phẩm mình e ko thể đành lòng. Ko thể nói được với ai e đã nhờ Tòa án nhân dân quận Đống Đa giải quyết. Tòa đã ra quyết định mỗi tháng cô ấy phải có trách nhiệm cấp dưỡng nuôi con là 1 triệu đồng. Cô ta vẫn ko chấp nhận bảo chỉ có tối đa 200 ngàn/tháng và kháng cáo lên tòa Hà Nội . Trong khi đó bao nhiêu năm nay cô ấy ko hề cho cháu bất kể thứ gì nhưng vẫn luôn nói "tôi rất thương yêu con".
Em-một con bé mồ côi từ nhỏ, xuất thân từ miền quê nghèo, chồng đau ốm, con đẻ phải gửi về quê nội, con riêng của chồng cũng phải chịu khổ theo giờ đây cũng chỉ cần 1 tờ giấy có xác nhận của pháp luật về quyền lợi chính đáng của cháu ko được sao ?
Anh chị có ý kiến gì cho e trong hoàn cảnh này ko? Hãy tư vấn giúp em. Em xin cảm ơn!