Sắp kỉ niệm 2 năm ngày cưới. Mới chỉ 2 năm thôi mà bình yên ít, giông gió nhiêù. E đã ko biết rằng TY có thể phai nhạt nhanh tới kỉ lục như thế.
Anh 1 người đàn ông trầm tính, nhưng khi lấy nhau anh cũng biết nửa đêm quay qua ôm em, hôn em, em giả vờ không biết sáng hôm sau a nói tự dưng nhớ vợ, đấy em đã từng hạnh phúc như thế đâý. Thế rồi con gái ra đơì, mọi việc bắt đầu đảo lộn, em ko thể hướng toàn bộ sự quan tâm, mục đích của cuộc đời vào a nưã. Giờ em chỉ còn biết đến con, sức khỏe của em yếu đi, em ko thể vừa chăm con nhỏ, vừa đi làm, vừa vật lộn với bệnh tật mà vẫn còn sức để ngọt ngào với a. Thế rồi mâu thuẫn giữa em và gia đình a xuất hiện, 1 gia đình mà a luôn tự hào và làm em tin là hoàn hảo, em hơi sốc khi nhận ra gia đình a ko phải như những gì a nói, sốc và phản ứng không khéo léo đã làm hình ảnh của e trong mắt gđình a xấu đi rất nhiêù, từ đó e trong mắt a cũng xấu đi nhiều không kém.
Rồi a không còn quan tâm e nghĩ gì, cảm thấy gì. Những khi e chăm con vất vả a ko một lời động viên, những lúc thấy e đánh vật với bệnh tật a vô cảm. E làm a tổn thương khi không còn tôn thờ gđình a như những ngày đâù, và hụt hẫng khi ko thể quan tâm a như ngày mới cươí.
Em cũng quá mệt mỏi nên ko còn chia sẻ với a mọi khó khăn trong công việc, đối đầu với sự vô tâm của a e cũng không còn kiên nhẫn để thông cảm và động viên a vượt qua những khó khăn của sự nghiệp.
đã bao lần sóng gió nổi lên, bao cuộc chiến tranh lạnh xảy ra, a chưa bao giờ muốn làm người đi hàn gắn.
Mới đây thôi hôm CN vừa rồi a nói a đi đánh tennis rồi làm việc luôn, e ko biết a thực sự làm việc mất bao lâu, a đi từ 8h sáng tới 9 h tối không 1 lần gọi điện hỏi con ốm đau thế nào. Mỗi khi a bước chân ra khỏi nhà là như a được sổ lồng ko buồn nghĩ đến vợ mình đợi cơm, con chờ ba. Hiếm khi a chủ động gọi điện báo a ko ăn cơm nhà hoặc a về muộn.
A về e giận ko thèm nói chuyện, a cũng quay qua giận e luôn là ko biết thông cảm động viên cho công việc của a. Hôm sau e nghĩ mình cũng nóng và nghĩ vì a bận công việc nên mới thế, em quay qua hỏi chuyện a thì a làm mặt lạnh. Gần tuần nay e hỏi gì a nói đâý, mình ngủ cùng giường mà như 2 thế giơí.
Em biết tình cảm đã phai nhạt đi thật nhiều ko chỉ riêng a. Bao lần e bế tắc nghĩ rằng sống chung mà khổ thế này thì có nên tách riêng. Có lần a buột miệng nói với e a ko bao giờ nhận lôĩ, e thấy đúng thế thật, chẳng bao giờ a có lỗi ngay cả khi đã rành rành thì a nhận cũng chỉ là miễn cưỡng.
Rồi lòng tự trọng của e bị tổn thương bởi những câu nói vô tình của a. Khi e trêu cô bạn cũ của a là bồ a thì a bảo e nói lung tung nó tát cho bây giờ, khi e thấy ảnh a chụp cùng nhân viên cũ trong cái tư thế đàn đúm thân mật thì a bảo e có quyền gì mà nói, giám nói tới chúng nó à. đúng vậy giờ đây trong mắt a e đâu bằng cô bạn cũ, đâu bằng mấy đứa công nhân công ty cũ của a.
Nhiều khi e ước rằng giá e được a thông cảm chỉ bằng 1 nửa những gì a thông cảm với các cô bạn của a thì e đã đỡ chạnh lòng hơn rất nhiều. Có lẽ với a e quá đầy đủ, nhưng a ơi đấy chỉ là vật chất thôi cái e cần là tình yêu thương của chồng thì e ko có.
Sau 2 năm có lẽ a ko thấy hạnh phúc với gia đình, e cũng thế. Cuộc sống chung của 2 người từng yêu nhau tưởng có chết cũng ko thể chia lìa, của 2 người từng là bạn tâm giao giờ thành gánh nặng. Em bế tắc và vô vọng. E muốn mình tạm xa nhau 1 thời gian để tìm lại những gì đã mất, nhưng e sợ có thể là sự xa nhau mãi mãi, sợ động đến lòng tự trọng của a khi nói a ra khỏi nhà. Cả a và e đã ko thể hi sinh bản thân mình vì người kia, ko thể lấy hạnh phúc là việc làm cho người kia hạnh phúc.
2 năm ngày cưới là những ngày buồn và bế tắc. E không biết thoát khỏi tình trạng này như thế nào.