Đây chỉ là một chút chia sẽ, một bài học không dễ dàng tại phòng cấp cứu.
Đầu tiên cô xin gửi lời xin lỗi tới các bé đang phải đau đớn giành giật sự sống tại phòng cấp cứu mà vẫn phải bị làm phiền bởi những điều không hay. Tiếp đến là xin lỗi đến nhóc thân yêu, con đang phải đau bệnh, thế mà mẹ lại quá nông nổi...
12h30 19/05/2012 con sốt cao, triệu chứng co giật. Mẹ, ngoại hoảng sợ, lo lắng và quyết định đưa con đi cấp cứu, sau 1' phân vân giữa bv tư gần nhà. Mẹ, ngoại quyết định đưa con đến ND2, nơi chuyên khoa hàng đầu về nhi, và cũng là nơi mẹ nghĩ sẽ tốt nhất cho con, để rồi mẹ phải ăn năn về quyết định này.
Con đến đc bv, ngoại nhảy vọt xuống xe, ẫm con vào cấp cứu, đc 1 bé nhiệt tình dẫn đến tận phòng. Ngoại mừng rỡ, đẩy cửa vào, thì đc nghe 1 giọng đầy khó chịu
- Đi ra ngoài, đây có phải phòng cấp cứu đâu, đóng tiền ở ngaòi dc rồi 60k.(mặc dù con chi mới 1.5 tuổi, vẫn đc bảo hiểm?)
Sau phút sững sờ, ngoại mới biết thì ra là nơi thu tiền. Ngoại nói đầy ''có lỗi''
- Trời ơi, cấp cứu mà
- Đi qua phòng số 3 (ng thu tiền cáu gắt)
Ngoại mừng rỡ, nhưng đã thận trọng hơn, đi vào từ từ và đúng nơi hy vong rùi. Ngoại nhanh nhay kể tình trạng con. Nhưng cô y tá đưa cập nhiệt, kiu đo thân nhiệt (gd mình phải tự đo), rùi kiu mẹ lại kể trieu chứng 1 lần nữa. Con sốt 39.5. Trong lúc đó, vị bác sĩ rất trách nhiệm, đang ngồi và...vuốt cằm, chẳng buồn liếc mắt đến con or ngẩng đầu nhìn xem chuyện gì xung quanh. Trong khi mẹ, ngoaii nhin chằm chằm vào Bác đầy hy vọng.
Sau khi cô y tá chuyển giấy cho BÁC, ngoai lai nhanh nhau để cháu nằm băng ca, hy vọng bác sẽ khám dể dàng hơn, và lai la nhanh nhau đoản (sốt ruột cháu qua mà), bác lại nhăn nhó, khó chịu, phán
- Đi đâu vậy, ngồi đây dc rùi.
Thế là ngoại ngoan ngoan ngồi nơi chỉ định. Bác lấy ống nghe, nghe trước nghe sau hỏi cô y tá "Sốt bao nhiu độ", "trong giấy đó, anh tự xem đi" - cô ý trả lời ỏe oải
- sau khi xem số độ , bác cho 1 câu hết sức nhẹ nhàng mà mẹ ngoại mong đợi cả đêm '''chuyển qua phòng cấp cứu'
Thế là con được vào phòng, mừng rỡ, chạy vào phòng cấp cứu, lại khai những gì xảy ra với con lần nữa. Và mẹ bị đuổi ra ngoài vì 1 ng dc ở lại thôi, đợi ngoài như kiến bò trong bụng, bỗng ngoại gọi mẹ vào. Mẹ hoảng hồn chạy ào vào, thì dc 1 vị bs (or gì đó mẹ kgh rõ), đầy nguyên tắc và trách nhiệm QUÁT thẳng vào mặt mẹ ,ah mà khg chỉ quát , còn chỉ thẳng tay vào mặt mẹ nữa chứ
- CÔ KIA ĐI RA
Tất cả im lặng như tờ, cả phòng cấp cứu nhìn mẹ, sau 10' hoảng sợ, mẹ chợt bừng tỉnh và thành thật xin lỗi bác, mẹ thì chỉ có con để lo lắng thui, còn bác lo lắng cho hàng trăm em khác. Nhưng mẹ đã không nhịn lại được và.......QUÁT lại
- TỪ TỪ TUI RA, CON TUI TRONG ĐÂY MÀ.
Thì ra, họ đưa con và ngoại đến phòng đầu tiên, có nước nóng , để giảm sốt cho con. Sau khi dc hướng và dặn dò, chỉ chườm nóng con 30' thui. Mọi ng đi hết
- 1 khoang tg, con diu lại, hết sốt, mẹ lo lắng kgh biết chườm tiếp con có cảm lạnh or bị gì nữa khg. Và đã làm phiền đến cô bé bs ngồi nhận bệnh. Có vẻ em là sv thực tâp or bs chưa tra trường, em thưc sự dễ mến, đã nhiệt tình hướng dẫn back lại vị bs trách nhiệm tắc đầu tiên. Nhưng đó là sai lầm để mẹ tiếp tuc phạm sai lầm. Vừa bước vào phòng, chưa hỏi hết câu, bác đã cắt ngang
- CHUYỂN QUA PHÒNG CẤP CƯU RÙI, VÀO ĐÂY LÀM GÌ NỮA
Con lại được cô y tá dẫn vào phòng cấp cứu. Mẹ chưa kịp hỏi chuyện, lại là vi bs nguyên tắc kia đã đứng lên, chóng nạnh lại QUÁT THẲNG VÀO MẶT MẸ LẦN 2 (chắc bác không biết nói chuyện với thái độ bình thường)
- LẠI VÀO ĐÂY, LÀM GÌ, MUỐN GÌ....
Máu nóng dồn đỉnh đầu.
- TUI VÀO ĐÂY VÌ CON TUI BỆNH, CHỨ ANH TƯỞNG TUI VÀO ĐÂY THĂM ANH ÀH. GIỜ CON TUI ....
Mẹ quát lại khg thương tiếc, đầy giận dữ và tức tưởi , giọng run và lạc đi . Có vẻ gặp dc ng nhu mẹ cũng kg nhìu, nhưng bác đầy bản lĩnh đã quát tiếp
- CÔ HỎI AI VẬY?
Tiến 1 bước đến bác, cầm bảng tên bác đeo trước ngực, mẹ đọc tên bác rõ to, tui hỏi anh đó anh....TOẠI àh. Thoáng chút do dự, rùi bác trả lời, giờ thì bác đã biết cách nói chuyện bình thường hơn.
- Hỏi cái gì?
Rùi mẹ tuôn 1 tràng...Sau đó vị bs đầu tiên khám con ra...........trách mẹ. Chưa tới 30' mà hỏi cái gì, và Tui là ng hướng dẫn chị, chị phải TÌM TUI, không dc hỏi người khác.
Các mẹ nhớ nhé, khi có gi thì cũng khg dc hỏi ai, dù các bs khac rảnh trong khi bs tư vấn y busy or khi bác y vào phòng mổ, các mẹ cũng phải đợi. Hoặc khi bác ý vào wc, nếu đợi kgh dc, các mẹ phải lùng sục cho dc bac y ma hỏi nhé. Cấm hỏi NG KHÁC.
Sau đó, bác sĩ đã phân trần,
- Ở đây có hàng tram BN, kgh chỉ mình con chị....
Mẹ đã làm gi phiền hà? thể là mẹ lại trả treo
- Tui biết, tui cũng kgh cần tất cả bs bu quanh con tui, nhưng busy thì anh cũng phải ăn nói cẩn thận nhé.
Nhưng cuồi cùng mẹ đã nhận mình SAI và xin lỗi vì quá lo cho con. và cũng nhận dc sự nhận lỗi từ.....những ng khác, từ đầu đến giờ khg khám con và khg đụng đến mẹ.
Àh, mẹ đã nghe lõm dc từ dồng nghiệp của anh bs nguyên tắc ý là hnay anh đã gặp phải cao thủ, có nghĩa mẹ khg phải là ng đầu tiên đc đối xử ưu ái vậy
Cuối cùng cũng phải cám ơn các bs, đã đưa ra đc kết luận con sốt siêu vi. Tiến trình cứ tiếp tục, chườm cho con hết sốt, kgh thuốc, khg toa. chuyển con sang fong 5 và ngoài 1 chị y tá kiu mẹ đóng tiền và thu biên lai ra, chẳng dc thăm khám gì thêm cả. Ba phải tự đi tìm mua cây cập nhiệt ngay trong bv, và may mắn là mua khá dễ dàng tại các tiệm tạp hóa ngoài bv, có vẻ khg chi mỗi ba mẹ có nhu cầu này.
Mẹ khg có khả năng, và cũng khg có chí lớn góp fan xây dựng đất nước giàu mạnh, tốt đẹp hơn... Chỉ duy nhất 1 mục tiêu, nuôi dạy con tốt nhất có thể. Cho con sức khỏe, cao to khỏe mạnh, cho con học vấn , việc làm ổn định coi như giúp giảm bớt 1 phần tệ nạn xã hội. Nhưng giờ thì mẹ hoang mang, vô cùng hoang mang. Khi mình đau ốm sẽ đi đâu, đến đâu để được sự bảo vệ, chăm sóc tử tế đúng mực.
Thực sự shock khi vào cảnh cấp cứu, tiền bạc vẫn là thứ đầu tiên. Khg phi thực tế đến mức sống bằng tình người, lòng nhân ái. Nhưng khi đã qua cửa tiền bạc, thì nhận lại được gì? Những lời nói cáu gắt thay cho lời an ủi, những câu trả lời ỏe oải thay cho sự cảm thông, những lần khám biếng nhác thay cho sự nhiệt tình? Và những tiếng tháo quát kg hề có sự tôn trọng thóa mạ thay cho những lời giải thích về chuyên môn hay những câu chia sẻ? Sự vô tâm, rẻ rúng lẫn nhau thể hiện 1 cách rõ ràng đến mức khg cần đoán?
Cả 3h ở bv, mẹ chưa thấy đc bs nào mặt nhẽ nhãi mồ hôi, hơi thở hỗn hển trong phòng cấp cứu, vậy thì cớ gì lời nói nhẹ nhàng lại khó thốt ra đến thế. Khách quan mà nói, kg phải tất cà bs ngày hôm ấy đều có thái độ kg phải, nhưng sự nhiệt tình, tại sự an tâm nơi bệnh nhân lẫn ng nhà thì kg thấy ở bất kỳ ai :(.
Đọc đâu đó trên net, họ thống kê số ng tự cứu chữa bản thân bằng google, và đương nhiên kết quả thành công không nhiều. Nhưng họ quyết định trong cậy vào bản thân trước khi gửi gắm niềm hy vọng vào nơi khg có sự an toàn, và nếu như đã trót phải sự dụng dịch vụ đầy nhân ái này, thì nên sống với phương châm