Không biết có bố mẹ nào giống mình không.


Nhiều khi không kiểm soát được cảm xúc bản thân mà nặng lời với con. Con mình còn nhỏ lắm; gần 3t thôi. Chắc bé cũng chả hiểu đang bị la cái gì :(


Con ốm dai dẳng; nghịch phá..... rồi stress từ xung quanh khiến mình kiểu bùng nổ.


Nhiều khi tự hỏi sao tính mình lại cục cằn; thô lỗ với con như vậy???? Nhớ lại hồi bé, mỗi khi bị obz chửi mắng thì cũng chỉ biết tủi thân ngồi khóc một mình. Càng về sau thì càng lì, lâu dần thì bật lại. Cho đến lúc lớn mình đã tự nghĩ nhất quyết không trở thành một phụ huynh kém kiềm chế cảm xúc. Hồi còn ở nhà, bố mình hay trút giận lên con cái bằng lời lẽ nặng nề. Đôi khi oz stress bên ngoài, về nhà mà lỡ chị em mình có sai cái gì là được nghe chửi đến lúc ngủ. Dù không bị đánh bằng đòn roi nhưng cảm xúc tiêu cực hồi nhỏ mình vẫn nhớ rõ. Càng về sau mình ngày càng có khoảng cách với bố mẹ. Dù vẫn nói chuyện với bố mẹ nhưng mình dễ cáu gắt hơn. Mỗi khi nhớ về tuổi thơ, mình chỉ nhớ được những hồi ức buồn, dù hồi ức vui vẻ cũng không ít. Obz mình thì rất thương con cái, nhưng những cảm xúc tiêu cực khi bị thành thùng rác cho oz trút giận vẫn ảnh hưởng đến mình lúc lớn. Cảm giác sống tại nhà mình mà đầu óc lúc nào cũng căng thẳng, lúc nào cũng trong trạng thái sẵn sàng bị ăn mắng lâu dần khiến mình chai lì cảm xúc. Nên khi đi học ĐH, được ở 1 mình thì mình mới bớt cục tính đi. Nhưng hễ về nhà lâu, thì cảm giác tiêu cực lại hình thành.


Nhìn em họ mình lúc nào cũng vui vẻ rạng ngời - vì hầu như nó ko bị bố mẹ chửi mắng bao giờ, mình đã nghĩ mình muốn con mình sau này được vui vẻ như vậy.


Thế mà đôi khi mất kiểm soát, mình lại trỏ thành một kẻ cục cằn thô lỗ với con. Dù không bao giờ đánh con nhưng việc la mắng, hét lên cũng khiến con mình sợ hãi, khóc to hơn. Khóc xong, bé lại quên đi rồi mon men lại gần. Lúc ấy bế con ôm vào lòng mà thương lắm. Giờ con bé, dù bị mắng vẫn cần mẹ. Nhưng sau này, con sẽ chẳng cần nữa, có khi còn mang nhiều tổn thương vì bị mắng chửi. Mình không muốn "lặp lại vết xe đổ" của các bậc phụ huynh tiền nhiệm, khiến con có một tuổi thơ buồn nhiều vui ít. Rồi con lớn lên, con lại lặp lại cách hành động sai lầm lên thế hệ cháu,... Vòng tròn ấy lại diễn ra đời sau...


Tự dặn lòng phải quyết đoán với bản thân, phải tập thói quen kìm chế cảm xúc mà sao khó quá.


Hôm nay lại là 1 lần như vậy, dù mấy tháng qua mình đã ko nặng lời với con một lúc nào. Chỉ nhẹ nhàng nhắc nhở, trêu đùa con. Con rất ngoan và hay cười


Khi mình tưởng bản tình cục cằn thô lỗ đã ngủ yên thì nó lại trỗi dậy vào lúc mình rơi vào trạng thái lo âu, stress khi con ốm dai dẳng, khi con nghịch phá,... Lúc ấy lại quên mất rồi hét lên với con :( Đôi khi còn chửi thề nữa chứ :( Sau lại ngồi ân hận và tự sỉ vả bản thân.


Lại tự mắng bản thân phải nghiêm khắc với chính mình. Có khi mình phải đi xăm hình mặt cười lên bàn tay. Để khi chuẩn bị bùng nổ thì nó sẽ như lời nhắc nhở từ tiềm thức "Nuôi dưỡng một đứa trẻ vui vẻ sẽ dễ dàng hơn bù đắp một trái tim bị tổn thương"