
Vì có những điều, chỉ khi làm cha mẹ một đứa trẻ đặc biệt, mới hiểu...

Sáng qua, thầy ngồi với một người mẹ có con đang can thiệp ở trung tâm.
Mẹ cười rất tươi, nhưng ánh mắt thì luôn có gì đó đượm buồn.
Mẹ cười khẽ:
Thầy không biết bao nhiêu lần trong suốt năm qua, thầy được nghe những câu nói như vậy từ ba mẹ.


Thầy muốn viết bài này, không phải để kể những câu chuyện buồn.






Thầy vẫn luôn chia sẻ với ba mẹ rằng:
Nếu bạn đang đọc đến đây và thấy lòng mình trùng lại một chút –
Ba mẹ là người hùng thầm lặng nhất mà thầy từng biết.
Chúc ba mẹ một ngày đủ dịu dàng. Nếu cảm thấy mệt mỏi, hãy cứ khóc thật to, để rồi lại mạnh mẽ hơn và làm chỗ dựa cho con nhé



