.......Có một nhóm người chấp hành nhiệm vụ chiến đấu bí mật, nếu một người trong số đó không may bị thương không thể tiếp tục hành quân tới trước, thì để tránh việc người này bị bắt làm tù binh, tiết lộ quân cơ, gây nên thất bại cho toàn bộ cuộc hành quân, người chỉ huy có thể đành phải giết chết người này để diệt khẩu.
Lại như có mấy người leo núi, khi dùng dây nối với nhau bám vào vách đá cheo leo, nếu không may có người trượt chân, treo lơ lửng giữa không trung, dùng đủ mọi cách cũng không thể cứu được người này, những người khác có thể vì việc này mà bị kéo rớt xuống vực sâu, cuối cùng phải cắt đứt dây thừng hy sinh người này...
...Thế giới này rất lạnh lùng, nó tàn khốc đến nỗi không hề có chút thông cảm nào với kẻ thất bại.
.... Chắc con cũng đã biết, khi ngựa bị thương nặng ở xương cẳng chân, người chủ thường đành phải bắn chết nó. Ba từng hỏi một huấn luyện viên dạy ngựa, chẳng lẽ ngựa gãy chân không thể sống được hay sao? Tại sao phải giết chết nó?
Ông ấy trả lời: Đương nhiên có thể sống được, nhưng đã là ngựa mà không thể chạy được, thì có sống, cuộc đời còn có ý nghiã gì nữa?
Ba kể những chuyện tàn khốc trần trụi trên đây cho con nghe, vì con đã đến tuổi tiếp nhận sự thật, trong tương lai con có thể sẽ phải đối mặt với những hiện thực tàn khốc này.
“Con cần phải thành công, vì con không được thất bại““
Lời người đưa tin: Câu chuyện trên trích trong tác phẩm “Vượt qua bản thân“ của Lưu Dung