Chào các mẹ! E xin chia sẻ và cũng là muốn lưu giữ lại khoảnh khắc đầu tiên được làm mẹ.


Đúng là ko gì đau bằng đau đẻ. Nhưng


nhìn e bé khác cũng thấy thích nên


muốn đẻ.


Ngày ấy ku Tôm mãi ko chiu ra, mẹ đã


xin nghỉ sớm hơn 1 tuần mà con lại ra


chậm hơn 1 tuần. Bme xót ruột lắm í,


chủ định sáng dậy để nhập viện thì


cũng là hôm mẹ có dấu hiệu sinh, mẹ


phấn khởi lắm. Chuẩn bị xong xuôi 8h


bố đưa mẹ đi nhập viện, lúc này chưa


thấy đau đâu. Đến trưa thì mới bắt đầu


hơi đau, nhưng cũng chỉ mở dc 1cm,


cơn đau tăng dần cả về mức độ và số


lượng. Bac sĩ bảo phải hôm sau mới đẻ


dc. Đêm đó mẹ buồn ngủ kinh khủng


nhưng đau quá mẹ chỉ chợp mắt dc tí


vì cứ 5 phút cơn đau lại đến. Sáng dậy


bsi khám vẫn mở 1cm, mẹ lại bắt đầu


xót ruột. Cả ngày hôm đó mẹ tích cực


đi lại thật nhiều đến nỗi chân mẹ


xuống máu sưng vù lên, đến bsi còn


hỏi chân bị sao đấy. Lúc này mẹ chỉ


ước đẻ nhanh để mẹ dc nằm ngả cái


lưng xuống.


Đến chiều, chao ôi đau kinh khủng,


đau vật vã, cứ 3 phút lại đau. Mẹ tương


đẻ đến nơi rồi nhưng đến 8h tối cũng


chỉ mở lên dc có 3cm. Bố con nhìn mẹ


đau mà cũng toát mồ hôi, tự trách là


biết thế mổ luôn từ lúc đầu. Bsi bảo


chờ thêm lúc nữa xem sao. Nhìn


những đứa trẻ lần lượt dc sinh ra mà


mẹ nóng lòng quá cơ. Đến 9h khám lại


vẫn ko tiến triển thêm, bsi bấm ối thì


thấy nước ối xanh quá, xanh như nước


rau lang luộc ấy. Nên cũng lo cho.thai


nhi. Sau đó bsi tiêm thuốc kích thích


xem có mở lên dc 5-6 cm là sẽ đẻ dc.


Tiêm xong mẹ lại đau thêm, cơn đau


dồn dập hơn. Và vẫn ko mở dc hơn.


Bsi gọi bố con vào giải thích để quyết


định mổ, thấy mẹ đau quá bố con ký


vào giấy mổ luôn.


Cũng vì nhiều nguyên nhân khiến mẹ


phải lên bàn mổ: cổ tử cung xâu ko


mở nhiều, nước ối đục, thai nhi to và


nằm chéo hướng bên trái (bsi bảo


hướng phải thì dễ đẻ hơn).


Vậy là mẹ chuẩn bị lên bàn mổ. Lúc


này sao mẹ thấy thất vọng vì mẹ ko cố


gắng đẻ thường dc. Mẹ dc hộ tống lên


bàn mổ, cái bàn cao lắm, bên trên là


một hệ thống đèn chiếu sáng. Mẹ bảo


bsi gây mê cho mẹ cho mẹ đỡ sợ. Nằm


lên bàn mổ mà cơn đau vẫn đến dồn


dập, bsi tiêm lấy ven để truyền thuốc,


kẹp đầu ngón tay để đo nhịp tim, rồi


phủ tấm vải trắng lên mặt mẹ, và vạch


bụng ra bôi cồn, mát lắm, nhưng mẹ


thấy xót xót Trước khi lịm đi mẹ kịp


bảo bsi "chú ơi giúp cháu nhé", bsi bao


"uh".


...


Mẹ nghe thấy ai goi "cháu ơi dậy đi",


thế là mẹ mở mắt dậy. Cảm giác đầu


tiên là cái cổ họng khô khan khát nước


kinh khủng, bsi hỏi chỉ lắc và gật. Mẹ


nghe thấy cả tiếng bố con, bố con bảo


"cố lên em, thằng ku bụ bẫm lắm". Rồi


tiếng mấy người cbi khiêng mẹ lên xe


đẩy. Lúc sau lại gọi nhau khiêng mẹ


xuống giường bệnh. Mẹ bắt đầu nóng,


toát mồ hôi, vì nằm trên cái chăn


nhung. Lúc này bà nội đang bế con,


mẹ gọi mãi mới nghe thấy để mẹ xem


mặt con, bà cũng vô tâm ghê cơ, thấy


mẹ về mà ko bế cháu ra gặp mẹ. Nhìn


con mà nước mắt mẹ cứ lăn đều mãi


ko thôi, bà ngoại ngồi lau mồ hôi và


nước mắt cho mẹ...


Cảm xúc được làm mẹ khiến mẹ


chỉ.biết rơi nước mắt...


Người ta bảo mổ xong sẽ đau lắm,


nhưng mẹ thấy bình thường. Có lẽ vì


hôm trc đau đẻ thế còn chịu dc nên


bây giờ ko thấy đau. Mẹ bị truyền mấy


chai nước và mấy lọ kháng sinh đến


chiều hôm sau mới xong, rút kim tiêm


ra mà cánh tay tê cứng mãi mới cử


động dc. 6 ngày sau mổ hnao mẹ


cũng bị tiêm 4 mũi, tiêm bắp và tiêm


ven. Trước mẹ sợ tiêm lắm, nhưng giờ


thì tiêm thoải mái vì ko đau bằng đau


đẻ.


Hnao mẹ cũng bị sốt vì sữa về nhiều


mà ko thông. Đau vì bầu vú cương


cứng và đầu ti bị chợt...


Nhưng rồi cũng qua đi, giờ đây nhìn


con yêu lớn từng ngày mẹ vui lắm, bố


Tuấn đi làm cũng nhớ con.


Vậy là gia


đình nhỏ hạnh phúc được đong đầy...