Mình muốn chia sẻ với các SM, SD, thực ra mình biết nên hay không nên nhưng vẫn rất cần sự chia sẻ của các anh chị !


Mình lấy chồng đc hơn 3 năm, có 1 con gái nhỏ gần 2 tuổi. Có lẽ vì mình ko tìm hiểu kỹ, m quen đc 3 tháng thì cưới, cũng nghĩ là anh ấy trông chững chạc , nghiêm túc và m đồng ý cưới chứ ko yêu, nghĩ là lấy về sẽ dần dần yêu ( nhưng đúng là ko bao giờ có )Cuộc sống của mình lý do để ly hôn không như người khác, chồng m có người khác hay không thực sự mình còn ko nắm được rõ cơ, chỉ biết anh ấy có quan hệ bên ngoài. Nhưng đàn ông mà, có thể cái đấy là khuất mắt thì thôi, mình có 1 cuộc sống ko thể chịu đựng đc, vc đã ly thân dù sống trong 1 nhà, cưới hơn 3 năm thì đến 2 năm ko quan hệ vợ chồng với nhau, tài chính riêng trong nhà, anh ấy " chỉ làm việc lớn" như anh ấy nói, còn mình thì chi phí mọi thứ trong gia đình. Có thể việc kinh doanh cty dẫn đến việc đó m ko trách, nhưng từ khi mang thai đến khi con lớn như bg ( 20 tháng) mỗi lần đi khám thai hay ốm đau m đều đưa con đi 1 mình, thậm chí trc đó, khó có con lúc đầu m nghĩ do m nên đã kiên trì chạy chữa cũng chỉ toàn phải đi 1 mình ( sau này mới biết lý do con muộn là do anh ấy), vì 1 lý do là anh ấy bận. Cuộc sống ko 1 lời đối thoại và trong mắt nhau ko còn sự tôn trọng, m nói ra cái j thì y như rằng m bị quát mắng, và đánh mình. Con ốm nặng sốt cao khóc quấy m thức cả đêm, anh ấy ngủ, m nhờ pha thuốc hạ sốt hay nhờ trông con 1 lúc thì ko chịu...., m ko đủ sức nữa, cố gắng đc gần 2 năm thì m quyết định ly hôn. mẹ con mình đã thoát khỏi gia đình ấy, Và đến bg vẫn chưa yên với anh ấy .


Hiện tại, hai mẹ con m đang từng bước quen dần với cuộc sống mới; từ khi mình quyết định ly hôn, m đã liên lạc với một người anh, ngày hồi con con gái anh ấy có tình cảm với m, m thì cũng chỉ quý anh ấy, anh ấy nói là có tình cảm thật nhưng cũng chưa đủ lớn để nói yêu mình ngày ấy, vì mình không cho anh ấy cơ hội. Nhưng, từ ngày mình làm thủ tục ly hôn đến khi ly hôn hoàn thành, và cho đến hôm nay, ngày nào m và anh ấy cũng ntin cho nhau rất nhiều, phải 2h sáng mới ngủ ( anh ấy ở SG), kể cả từng đường đi nc bước thế nào cho thuận lợi, cv, sức khỏe vủa m ntn m đều tâm sự với anh ấy, m đã thích anh ấy, m nhớ anh ấy, và tất cả như là m yêu anh ấy mất rồi. HẰng ngày của mình chỉ có đi làm, về chơi với con, và con ngủ thì nhắn tin nói chuyện với anh. Anh ấy cũng chưa bg biết nhắn tin cho ai nhiều như thế từ khi biết dùng điện thoại. Nhưng anh ấy phải quyết định dừng lại, sợ m buồn, sợ m tổn thương nên bao nhiêu lần quyết dừng lại cũng ko làm đc.


Mình biết m là gái đã có chồng, ko có quyền yêu anh ấy, mà m mới lý hôn m cũng ko thể yêu nhanh thế, nhưng cảm xúc mà m có hằng ngày là thật, m ko thể dừng lại nếu mỗi ngày ko nói chuyện với anh ấy. Mình cũng có ý định vào SG trc khi lý hôn, nhưng khi biết anh ấy ở SG mình lại càng muốn nhanh chuyển vào đấy. Anh ấy ko ngại mình là SM, anh ấy chỉ ko thể bc tiếp vì có lẽ tình cảm của anh ấy ko thể là yêu đc, dù anh ấy vẫn nhớ và nghĩ về m rất nhiều.


M biết m phải dừng lại, nhưng ngày xưa m lấy chồng m chưa bg m nói nhớ chồng hay yêu chồng ( vì hôn nhân ko tình yêu thì khó mà viết nên cảm xúc đc), bg rõ ràng m nhớ anh ấy, m muốn gặp anh ấy nhiều lắm


M biết bg chỉ làm việc cho tốt, nuôi con dạy con tốt là nhất, nhưng ko thể nào nói rằng m ko nghĩ về anh ấy đc, ngày nào cũng vậy. M bảo với anh ấy, khó khăn nhất em đã vượt qua thì bg khó khăn thêm 1 chút nữa cũng ko sao, và time sẽ xóa nhòa mọi thứ, nói cho anh ấy yên tâm chứ m sẽ mất một chuỗi thời gian buồn lắm lắm để lại vượt qua...


Hy vọng đc gặp các mẹ thật nhiều để mạnh mẽ bước tiếp, love all !!!