Con đã từng có cơ hội một lần được đến với mái ấm Thiện Duyên ở Củ Chi và nghe Má Mười kể về những câu chuyện đầy tình thương về những hoàn cảnh nơi đây. Có những câu chuyện khiến con thực sự cảm động nên con quyết định viết bài dự thi này để gửi tình cảm chân thành đến Má Mười -  người phụ nữ theo con là có tấm lòng yêu thương hơn cả trời biển. Bởi nếu không có sự yêu thương từ tấm lòng thì chắc chắn  sẽ không thể làm được những điều mà Má đang làm.

hình ảnh

Má Mười vốn là con của đất thép Củ Chi nên từ năm 14 tuổi đã sớm đi theo Cách mạng. Má kể: “Ở mảnh đất Củ Chi đầy bom đạn, gia đình má đã từng được nhiều người giúp đỡ, cho cơm ăn, áo mặc. Sau ngày giải phóng miền Nam, nhiều gia đình từng giúp đỡ má lâm vào cảnh khó khăn, con cái họ bị bệnh tật không tiền chữa trị, vì vậy má nhận nuôi giúp. Ban đầu, má chỉ nhận nuôi 3 con của những đồng đội cũ, nghĩ rằng sau này gia đình họ khá hơn lên chắc sẽ trả lại con. Nhưng về sau số lượng trẻ người ta lén mang đến trước nhà hoặc má tình cờ nhìn thấy ngoài đường đem về nuôi ngày càng nhiều, thế nên má quyết định bán căn nhà ở Tân Bình do Nhà nước cấp để về Củ Chi xây dựng mái ấm này trên phần đất ông bà. Mái ấm có tên Thiện Duyên với ý nghĩa “có duyên làm việc thiện”.


 

Dần dần qua nhiều năm, những gia đình ở khắp mọi nơi có con em bị tật nguyền bẩm sinh, hoặc gia cảnh quá nghèo khổ khó khăn tìm đến gửi con để nhờ mái ấm “nuôi giúp”. Từ 3 đứa ban đầu số lượng có lúc lên đến hơn 100 trẻ (chủ yếu là do di chứng chất độc da cam và bị bại não) cùng sống trong sự chăm sóc của Má cùng nhiều tấm lòng thơm thảo bà con xa gần. Vì vậy nhiều người ví Má như là mẹ Âu Cơ cũng là bắt nguồn từ đây.
hình ảnh
Càng nhận thêm nhiều trẻ, chi phí càng tăng đột biến, Má Mười có lúc phải nấu thêm hủ tiếu, rồi nhận cả vé số, bánh tráng, hoặc khi thì làm tương chao, muối ớt… bán để kiếm tiền dùng cho mái ấm.

Trẻ đến với mái ấm nếu chưa có tên sẽ theo họ Trần của má, tên đệm là Thiện (đối với con trai) hoặc Duyên (con gái). Riêng những người già đến với mái ấm cũng như tìm được nơi nương tựa lúc cuối đời. Qua hơn 30 năm, có những “đứa trẻ” năm xưa nay đã xin được việc làm, người thì lập gia đình, nhưng cũng có những người bệnh tật, già yếu mà chết. Một tay má Mười lo chu đáo từ nhà ở cho những người lấy vợ lấy chồng, hay lo hậu sự cho những người đã mất.

Năm nay đã ngoài 80 tuổi nhưng má Mười vẫn ngày ngày tất bật với “đàn con nhỏ”. Má chẳng cầu mong gì cho bản thân, chỉ ước mong tìm được người nào đó có đủ tâm đức để tiếp tục công việc của mình. Má cũng chỉ mong rằng những người được gọi là đấng sinh thành đừng bao giờ mang con đi vứt bỏ. Bởi làm như vậy, các bà mẹ có biết đâu tự mình đã gieo vào lòng đứa trẻ nỗi đớn đau, oán hờn chẳng thể nào gột rửa. Nhiều đứa con của mái ấm Thiện Duyên lớn lên trong nỗi mặc cảm, có em tự sống cô lập, tự hành hạ cuộc đời mình. Những nỗi đau chẳng biết đến khi nào mới chấm dứt”.

hình ảnh
Con cũng chẳng biết nói gì hơn, chỉ mong Má sẽ có tật nhiều sức khỏe để sống cùng với đàn con và mái ấm Thiền Duyên thêm lâu thật lâu nữa. Mẹ Âu Cơ trong truyền thuyết con không biết mặt nhưng gương mặt của mẹ Âu Cơ Má Mười chắc chắn sẽ không bao giờ phai mờ trong tâm trí con cũng như đàn con ở mái ấm Thiện Duyên.