images
Thịnh hành
Cộng đồng
Bé yêu - Mẹ có quà cả nhà đều vui
Thông báo
Đánh dấu đã đọc
Loading...
Đăng nhập
Bài viết
Cộng đồng
Bình luận
Ước gì chỉ là truyện!
Bạn cũng sinh 90 à? Mình chẳng tin bói toán là tuổi của tụi mình lận đận tình duyên cơ mà bạn mình đứ nào cũng thế hết trơn
Cuộc doi song gio qua ban.

Gởi từ ứng dụng Webtretho của noibuonkhongten.90
04:59 CH 21/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Lúc ấy em nghĩ yêu nhau cũng lâu rồi nên cưới cũng được. Em bị hâm chị ạ, cổ hủ lắm luôn, cứ nghĩ ngủ với người ta rồi là phải cưới.
Em sai lầm ở chổ, khi mẹ em ép lấy chồng em phải cự tuyệt, đằng này em lại buông xuôi. Kiểu gì cũng lỡ rồi, trước mắt cứ lo tìm công việc cho ổn định có thu nhập đã, còn nếu em quyết định ly hôn thì cũng nên làm nhanh chóng, để dây dưa chỉ thêm mệt mỏi tinh thần.
Chúc em nhanh chóng ổn định cuộc sống nhé.
04:58 CH 21/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Chị chồng nó nói với chồng nó rằng nó lên mạng thể hiện rõ thái độ khinh thường chồng. Anh quay sang hỏi nó "Em vừa viết gì lên mạng để chị phải gọi cho anh"
Nó cáu quá gắt lại "Muốn biết cái gì thì anh tự vào mà đọc, mới cả e tưởng chị gái anh chặn em rồi sao còn vào rình mò đọc hay theo dõi thông tin em làm gì".
Anh bảo "Chị ấy vào nick anh D (chồng chị gái) thì thấy dòng trạng thái của em"
Nó điên tiên vào fb chặn luôn cả anh rể chồng luôn. Rồi nó nói "Anh thấy có hay không, các đôi khác mới chỉ yêu nhau thôi mà trên fb để mối quan hệ, em thì em không chạy theo mấy cái giá trị ảo ấy nhưng ít nhất 2 đứa cũng phải thêm bạn nhau để biết người bên cạnh nghĩ gì, làm gì chứ. Đằng này không những không thêm bạn mà còn chặn nick nhau. Chúng ta có giống là một cặp vợ chồng không anh?"
Anh nói "Anh không thích em can thiệp vào đời sống riêng tư của anh"
Nó gật đầu "Anh tưởng em thèm moi móc chuyện của anh lắm à, anh không biết được lúc chứng kiến hay đọc được những đoạn tán gẫu của anh với người khác tim em nó đau thế nào đâu"
Anh bảo nó "Giờ em còn nói những điều này để làm gì khi đằng nào em cũng đi"
Nó lại gật đầu, mỉm cười. Anh của nó, người nó từng yêu tha thiết cuối cùng cũng chỉ được đến thế này. Nó mang hết đồ nó đi lên trường để chuẩn bị đi thực tập ở tỉnh xa. Đúng là khi đã chán nhau, một việc làm mà trước đây ta thấy bình thường hoặc có thể chấp nhận được thì bây giờ vẫn việc làm ấy mà ta cảm thấy chán ghét, cảm thấy tệ hại không thể chấp nhận được. Nó đi học xa, những nỗi nhớ về anh vẫn ngày đêm dày vò nó. Nó tuyệt đối không liên lạc gì với anh. Thời gian ấy, nó đâm ra hận anh. Căm thù anh tệ bạc, bao nhiều năm nó lặng lẽ âm thầm ở bên mà cuối cùng không tôn trọng nó, không để ý đến cảm xúc của nó. Không phải nó chưa từng tâm sự với anh. Thực sự nhẹ nhàng có, răn đe có. Cứ lần nào nó mở đầu " Em nghĩ mình cần nói chuyện thẳng thắn với nhau" là anh lại lảng tránh bảo thôi anh mệt lắm. Anh sợ phải đối diện với sự thật, sợ nó sẽ hỏi tại sao anh vẫn làm thế. Không phải một lần mà rất nhiều lần nó bỏ qua cho anh, nó không trách móc gì anh. Mà nó tỏ ra như chưa từng có chuyện gì. Nó cũng không nhắc lại hay đay nghiến anh nữa. Khổ nỗi anh cứ ra sức chặn các thông tin trên mạng của anh. Hành động của anh như vậy bảo làm sao nó không nghĩ cho được. Thế có nó bắt đầu những màn tự hành xác. Nó nghĩ hay là nó không tốt nên không xứng được hạnh phúc, rồi thì anh không có gì khuất tất sao anh phải phong tỏa, phải che đậy tin tức với nó, vợ chồng mà còn không bằng người dưng. Có lúc nó nói hẳn với anh là "Anh ạ, đời người rất ngắn ngủi, nên ngày nào còn được sống thì nên làm việc mình thích, nếu anh đã chán em thì chúng mình giải tán, em trả tự do cho anh". Những lúc như thế anh lại kéo nó vào lòng và bảo "Em hâm à". Lắm lúc nó nghĩ nó bị trầm cảm rồi, đôi lần nó tự tìm đến cái chết, có lần anh phát hiện, lao vào tát cho nó tới tấp và hỏi "Em tỉnh chưa". Nó lại chùm chăn nằm khóc. Chẳng ai hiểu nó, nó cảm thấy lạc lõng vô cùng. Nó cảm thấy chán gia đình bố mẹ đẻ, chán cuộc sống vợ chồng của nó. Nó chẳng hiểu với anh nó là cái gì khi suốt ngày anh hành xử như vậy. Nó nghĩ nếu anh thực sự yêu thương nó thì anh phải biết vấn đề chat sex của anh làm nó tổn thương đến nhường nào. Có một thời gian nó bị ám ảnh, những đoạn video, những tấm ảnh và dòng chữ đồi trụy giữa anh và người con gái khác cứ bủa vây đầu óc nó. Thời gian ấy nó sợ về nhà, sợ nhìn thấy con người anh. Bây giờ khi đang ly thân với anh mà những vết đau ấy, thỉnh thoảng lại gợn về trong nó. Có lẽ kết thúc là đúng. Mỗi khi nhớ về anh nó lại tự trấn an tinh thần như thế. Lắm lúc nó chẳng hiểu nổi anh. Ở xa nhau thi thoảng anh cứ bắn tiền điện thoại cho nó, rồi bạn nó về trường anh hỏi nó có cần gì không để anh gửi, thỉnh thoảng anh nhắn tin hỏi thăm nó, xin lỗi nó và bảo nó quay về đi, anh không làm chuyện kia nữa, giờ anh chỉ trí thú lo làm ăn thôi. Nó còn có thể tin anh sao? Bằng ấy năm, anh thực sự đã đánh mất niềm tin nơi nó. Gần đến cái tết năm thứ 2 kể từ khi lấy chồng, anh bỗng dưng quan tâm đến nó nhiều hơn, hay điện thoại hoặc đêm nằm nhắn tin nói chuyện với nó. Lần đầu tiên anh lắng nghe, anh đọc những đoạn nó tâm sự dài ngoằng của nó. Nhưng nó quyết rồi, nếu anh không lên nhà nó thưa chuyện với bố mẹ nó và giữa 2 bên gia đình hứa thay đổi thì nó tuyệt đối không quay lại. Anh thì muốn nó cứ lẳng lặng quay về như chưa có chuyện gì xảy ra . Anh bảo bố mẹ anh bình thường mà, không sao đâu...Anh nhầm rồi, anh và gia đình anh mới là người cần được tha thứ. Nó ngang bướng cho rằng nó không làm gì sai cả. Trước tết nó về HN, anh và nó gặp nhau. Nó thấy lòng nó đã yên ổn lại. Anh tha thiết nói nó về nhà anh, anh còn hỏi nó câu "Có muốn anh lên nhà em chúc tết không?" Nó lại cười, một nụ cười nửa miệng và không trả lời. Lúc ấy nó nghĩ "Nếu anh trưởng thành, anh sống có quyết đoán thì anh đâu cần hỏi, người chồng như anh nó thực sự không cần nữa". Nó về quê dọn dẹp nhà cửa để đón tết cùng bố mẹ nó. Đêm giao thừa anh nhắn tin chúc tết nó. Tâm trạng hôm đó của nó thực sự không tốt chút nào. Nhận được tin nhắn của anh, nó không kiềm chế được mà mắng anh tét tát "Anh còn nhắn tin cho tôi làm gì, cuộc đời tôi gặp anh và lấy anh là sai lầm, để cuộc đời tôi dở dang thế này..."
Anh bảo nó :"đầu xuân năm mới em không thể kìm cảm xúc lại mà chúc nhau cho vui vẻ được à".
Nó trả lời "Anh xem lại con người anh đi".
Anh bảo "Em còn muốn anh phải thế nào nữa?"
Nó bảo " Cái em muốn, anh thừa biết là gì nên đừng hỏi nữa. Chẳng lẽ việc từ bỏ thói xấu ấy với anh nó khó khăn đến thế cơ à? Nói thật, em chỉ hy vọng tết này anh lên nhà em nói chuyện với bố mẹ và đón em về nhà anh, nhưng hành đồng của anh thế nào?"
Anh nói lại nó "Tết này em không về nhà anh là anh biết em quyết tâm ly hôn thế nào rồi"
Nó chán chường "Em không còn gì để nói với anh nữa"
Nó tắt điện thoại, chùm chăn nằm nghỉ ngợi vẩn vơ, một giấc ngủ chập chờn, day dứt, chẳng biết đời về đâu. Tết năm ấy nó trốn biệt trong nhà, không đi đâu vì sợ họ hàng hỏi không biết trả lời sao. Nó đâm ra cáu gắt với mẹ và em gái nó. Nó chỉ ước nó có thể buông bỏ tất cả!
04:45 CH 21/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Cảm ơn mọi người đã bớt thời gian đọc chuyện của đời mình! Sau này khi ly hôn xong, các bạn có nhã hứng, mình sẽ kể lại cho mọi người. Rất nhọc nhằn các bạn ạ. Mọi sóng gió nhiều lắm nhưng không thể kế hết trong vài ba câu được. Thời gian này đang chờ lấy bằng nên mình rảnh quá sinh ra nghĩ ngợi nhiều. Lên đây chia sẻ chút cho nhẹ lòng. Cơ mà vẫn thấy có gì đó rất nặng lắng trong lòng.
02:51 CH 21/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Sau tết nó lại lên tỉnh thực tập nốt những tháng cuối của đời sinh viên. Còn vài tháng nữa là nó về trường thi tốt nghiệp. Cảm xúc của nó lúc này thật khó tả. Lắm lúc cảm thấy chênh vênh. Cảm thấy đời mơ hồ chưa từng thấy. Nó sợ xa bạn bè, nó sợ phải đối diện với việc làm thủ tục ly hôn. Thời gian này anh với nó hay nói chuyện. Thái độ của anh là muốn nó quay lại còn nó, nó chẳng biết nó có còn yêu anh không, mà đúng hơn là nó chẳng biết bây giờ nó muốn gì. Từ tỉnh về còn phải ở lại trường 2 tháng để thi tốt nghiệp. 2 tháng ấy nó tìm không được chỗ trọ mà anh thì lại bảo nó về ở cùng. Thế là giữa anh và nó có một thỏa hiệp rằng: "Nó sẽ về đấy ở để thi tốt nghiệp nhưng tuyệt đối không để 2 gia đình biết và sau khi nó tốt nghiệp xong sẽ tiến hành làm thủ tục ly hôn". Nó đã nghĩ rất kĩ. Coi như lần cuối nó nhìn nhận lại, để sau này có ly hôn cũng không còn day dứt nữa. Nó vẫn hay nói đùa với bạn thân nó rằng coi như uống thuốc quá liều đi, quay về nhìn nhau để thêm chán, thêm nghị lực dứt khoát mà ra đi. Đỡ phải dằn vặt đau khổ như suốt thời gian ly thân vừa qua. Thời gian này, anh đối xử với nó rất tử tế. Nó bận ôn bài để thi nên anh nấu nướng, dọn dẹp nhà cửa, làm những việc mà trước giờ anh thường để kệ nó làm. Thực ra ngoài vấn đề thiếu lành mạnh kia thì nó thấy anh vẫn là người tử tế. Vài anh bạn nó quen anh nào cũng khuyên nó nên cân nhắc lại vì đàn ông ai cũng ngoại tình, chồng nó không ngoại tình là may rồi. Nhưng nó vẫn cảm thấy rõ cái khoảng cách vô hình giữa anh và nó. Thỉnh thoảng anh và nó vẫn cãi nhau. Anh nói "Em bỏ anh là đúng rồi, vừa nghèo vừa không có tương lai, sự nghiệp của em thì đang rộng mở".
Nó bảo "Anh đừng vin vào cái cớ em bỏ anh vì tham hư vinh như thế, từ ngày em quen anh anh có gì trong tay không, nếu là người tính toán liệu em có yêu anh lâu vậy và có lấy anh không?"
Anh bảo "Trước thôi chứ giờ em thay đổi rồi".
Nó chẳng biết phải nói gì nữa nên im lặng. Anh nghèo không phải là cái nghèo vật chất mà là nghèo tình cảm. Nếu anh sớm trân trọng nó thì chuyện đã không đến bước đường cùng này. Gia đình anh đi du lịch, anh rủ nó đi cùng. Nó hiểu là anh muốn nó coi như chưa có chuyện gì xảy ra nhưng nó không thể nữa rồi. Con người nó, cái gì giờ cũng chai sạn hết rồi. Nó còn nhiều áp lực nên tạm thời nó không muốn nghĩ đến hạnh phúc riêng nữa. Nhà nó còn cả một món nợ tiền đất, nó còn muốn bố mẹ xây nhà để cho anh trai nó lấy vợ, nó còn muốn nuôi em gái nọ học ĐH xong, lấy được một người chồng tử tế...Chỉ tiếc thời buổi bây giờ, xin việc chỗ nào, nhất là ngành y như nó cũng mất quãng vài trăm triệu. Nó đang ôm trong nó một hoài bão vô cùng lớn nhưng nó biết hoài bão ấy không hề có bóng dáng anh. Thi tốt nghiệp xong nó về nhà phụ việc nhà cho bố mẹ. Nhìn bố mẹ vất vả cực nhọc nó càng quyết tâm ly hôn anh. Đời nó đã đủ cơ cực, đủ khổ đau rồi không thể vì anh mà tổn thương thêm được. Giờ nó chỉ ước, mỗi đêm đi ngủ nó không phải nghĩ ngợi gì cả. Cái nó nhận được sau bao nhiêu năm là "mất lòng tin". Nó không dám mở lòng ra nữa, nó không tin ở cái gọi là tình yêu. Nhất là sau này nó mang tiếng một đời chồng, ai đến với nó, nó cũng nghĩ người ta có mục đích chứ không nghiêm túc. Có thể cả đời không lấy chồng không?
02:48 CH 21/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Còn mẹ nó nằm trong viện đời kìa, không thể để đầu óc mệt thêm được. Mất ít phút nó lấy lại bình tĩnh, lấy những thứ nó cần rồi nhìn anh cười nhạt xong quay lưng đi. Nó cảm thấy chua xót nhưng anh lại bảo nụ cười của nó mỉa mai, chế giễu anh. Mẹ nó ra viện, về quê cũng là lúc nó xách quần áo ra đi. Thời gian ấy đúng vào lúc nó thi hết học phần năm thứ 5. Nó nghĩ việc cần của nó bây giờ là việc học. Nó không muốn mà đúng hơn là không dám nghĩ đến cuộc sống hiện tại, không dám cắt nghĩa hành động của anh. Nó vào kí túc xá ở ké. Vẫn như lần trước, khi ra đi nó gọi điện thông báo với chị gái chồng. Rất nhanh chóng khi nó vừa vào ktx mẹ chồng nó đã gọi điện lên bảo con ơi, con không làm thế được đâu, nó bảo nó xin lỗi vì nó rất mệt, nó không chịu được nữa và vì nó đang bận thi nên nó muốn thi xong nghỉ hè sẽ về thưa chuyện với bố mẹ. Cuộc điện thoại của mẹ chồng lôi nó về cái thực tại mà nó đang muốn quên đi. Nó chui vào nhà tắm khóc vì không muốn các bạn ở ktx biết. Có 2 cuộc điện thoại của bố chồng gọi đến, bạn nó cầm vào nhà tắm gọi cửa nó bảo bạn để lát nó khác gọi lại. Sau đấy nó chán không gọi lại cho bố chồng. Nó nghĩ nó đã nói rõ ràng với mẹ chồng rồi nên chắc mẹ chồng đã nói lại với bố chồng. Lúc này nó muốn yên phận một mình, muốn thi cử cho xong rồi tình. Đơn giản vậy mà sau này bố chồng cho rằng nó hỗn hào, không coi bố chồng ra gì, bặt vô âm tín luôn.Vào ktx được 1 tuần thì bố đẻ nó gọi điện bảo bố chồng nó gọi điện lên mắng nó là loại con gái lăng loàn, bỏ nhà đi ngủ lang. Nó ức, nó giận luôn cả bố chồng. Nó nhắn tin cho anh "Tôi hỏi anh, bằng ấy năm tôi đã làm gì có lỗi với anh chưa mà để giờ người nhà anh nói tôi lăng loàn". Anh nhắn tin lại rất nhanh rằng "ai nói gì em để anh xử lý, rồi anh hẹn nó ra quán nước nói chuyện". Nó vừa thi xong một môn nên nó đồng ý. Gặp anh nó nói "Em bảo anh rồi, tự 2 đứa nói chuyện với gia đình 2 đứa để gia đình 2 bên hiểu hoàn cảnh 2 đứa hiện giờ, anh thừa biết em đang bận thi cử thế nào, sao anh không nói rõ với nhà anh để mọi người hiểu và đừng trách em nữa, nhất là bố anh". Anh hỏi ngược lại nó "Ý em là anh phải về dạy lại bố anh đúng không?" Nó chán chường đáp "Anh muốn hiểu thế nào thì hiểu, cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng, anh thấy em chưa đủ nhục nhã ê chề à?" Rồi nó lấy xe đi về. Nghỉ hè vào đúng rằm tháng 7. Chị chồng nó gọi điện bảo qua đón 2 vợ chồng nó về quê, nó bảo "Vâng! cũng đến lúc em phải về nói chuyện ly hôn với bố mẹ rồi". Chuyến đi hôm ấy nó cảm thấy rất nhanh, có thể là vì nó không muốn đối diện với bố mẹ chồng, đối điện với cuộc sống vợ chồng nó. Trên xe anh cứ trêu nó cười, anh tỏ ra như không có chuyện gì nhưng nó biết lòng nó đã nguội lạnh lắm rồi, đã bị tổn thương sâu sắc. Về nhà chồng, nó làm cỗ bình thường, ăn xong xuôi nó với chồng ngồi nói chuyện với bố mẹ chồng. Bố mẹ chồng được chị chồng nó giáo trước chuyện ly hôn rồi nên bố chồng nó hỏi dò :
- "Sao dạo này nhìn con xanh xao thế, có chuyện lo lắng gì à".
Nó trả lời" Con nói thật với bố mẹ là lần này con về là để xin bố mẹ cho bọn con ly hôn".
Nó chưa kịp nói tiếp thì bố chồng nó sửng cồ lên "À, mày tưởng mày bác sĩ mà giỏi à, là cái gì mà mấy tháng nay bặt vô âm tín, không thèm điện về cái nhà này, nuôi cho mày đủ lông đủ cánh rồi mày tính bay đi đâu, tiền của tao cũng phải dễ đâu, phải trả bằng máu. Nhà này trước đến giờ không có chuyện ly hôn, vợ nọ vợ kia đâu tao nói cho mà biết"
Nó chạnh lòng nghĩ đến nhà nó, mẹ nó là vợ hai của bố nó, bố nó bỏ vợ trước được 1 năm thì mới quen rồi lấy mẹ nó. Từng lời, từng chữ bố chồng nó nghiến răng nghiến lợi nói. Câu nào rít qua kẽ răng câu ấy làm lòng nó tê tái. Nó cứ tưởng bố chồng nó sẽ tâm lý sẽ khuyên bảo 2 vợ chồng nó cơ. Mẹ chồng nó hỏi "Thế thủ tục con định thế nào?" Thì bố chồng nó nói luôn "Còn thế nào nữa, nó muốn nó chủ động thì tự nó đi mà làm" Bố chồng nó lại quát ầm nhà lên "Hôm nay là con này chứ là con C (chị dâu chồng nó) thì cái mặt tan nát". Bố mẹ chồng nó vốn không thích chị dâu. Từ ngày chị dâu yêu anh trai chồng nó bố mẹ chồng nó đã ra sức cấm cản. Sau này nó thấy chị dâu cũng có nhiều cái hành xử không tốt với nhà chồng nó. Lúc ấy nó chỉ nghỉ chị như thế là không được, hoặc chị như thế là vì bị gia đình chồng cấm cản ngay từ đầu nên thái độ vậy. Giờ nó lại nghĩ, chắc phải có lý do chị mới vậy. Nói thật, từ trước tới giờ, nó luôn nghĩ nó là đứa sống biết điều, công vc bên nhà chồng từ ngày con yêu nó đã rất quan tâm, đã lo lắng san sẻ cùng nhà chồng, nó nghĩ nó sống thế là đã phải đạo. Không thể tin nổi có ngày, nó phải nghe những lời sỉ nhục nó và gia đình nhàn ó nơi đất khách quê người thế này. Bố chồng nó còn chửi nó nhiều lắm nhưng tai nó ù đi, nó không còn nghe rõ nữa. Lý trí bảo nó là nhất định không được khóc, 2 tay nó để dưới gầm bàn uống nước nắm thật chặt vào nhau nhưng đến cuối cùng vẫn không ngăn được dòng nước mắt uất ức bật ra. Nó mím môi thật chặt không thể phát ra âm thanh nào, sau câu nói đầu tiên ở trên nó tuyệt đối không cãi không nói lại câu nào. Đúng hơn là nó chẳng biết phải nói gì. "Bốp!" bố chồng nó đập mạnh cái điện thoại xuống bàn vì gọi điện cho bố mẹ đẻ nó không được. Nó giật bắn mình. Chồng nó lúc này mới lên tiếng "Bố cũng không nên nói thế, con nghĩ bố đang giận quá rồi". Bố chồng nó chỉ thẳng vào mặt chồng nó nói "Mày im ngay! Còn mày nữa đấy thằng ngu, tao đã bảo mày rồi, lấy chồng là phải chọn giống, lấy vợ là phải kén tông, kén tông, kén tông mày nghe rõ chưa". Mỗi một chữ "kén tông" như xoáy sâu vào tâm can nó. Nó cảm tưởng như có nghìn bàn tay đang bóp nghẹt lấy trái tim nó, thở không thở nổi, nó tưởng nó chết được ngay lúc ấy". Bố mẹ nó bỏ ra ngoài, nó lên sắp đồ để lên HN. Tối đó nó ngủ lại chỗ anh để soạn nốt đồ, anh vẫn vô tư ôm nó ngủ. Như mọi lần nó sẽ gạt phắt tay anh ra nhưng lần này nó kệ, nó chẳng thèm bận tâm. Người ta bảo còn giận là còn yêu, nó giờ chẳng khác gì còn thú bị thương đang tự liếm vết thương một mình. Nó không ngủ được, bật máy tính mà các dòng chữ cứ chạy chứ kì thực chẳng vào đầu nó chữ nào. Nó vào fb tự đăng dòng trạng thái an ủi, động viên mình "Càng nhục nhã đớn đau thì càng phải tỉnh táo" Hôm sau nó về quê nghỉ hè, vài hôm sau nó vào fb thì phát hiện ra chị chồng đã chặn fb nó, nó cũng chẳng biết là chị chặn từ bao giờ nhưng linh cảm của nó cho biết chị chặn từ sau dòng trạng thái nó đăng từ đêm ở quê anh lên HN. Vào năm thứ 6. nó phải đi thực tập ở tỉnh xa HN. Nó quay lại chỗ anh để lấy nốt đồ còn lại. Trước lúc đi, nó đăng lên fb dòng trạng thái " Là người đàn ông hãy đứng lên che chở cho người phụ nữ của mình còn nếu không hãy ngồi hẳn xuống để họ thấy người khác xứng đáng hơn". Chưa đầy 5' sau thì chồng nó có điện thoại, là chị chồng nó gọi đến.
05:22 CH 20/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Mẹ nó nói 3 triệu trong khay trầu là tiền dẫn cưới, lúc đến xin dâu ai cũng để còn tiền xe phải là tiền đưa riêng. mà sao nhà chồng mày hỏi có trao của hồi môn không làm tao không có cũng phải bảo họ hàng thu xếp trao cho mày vàng trong khi nhà chồng mày có lên cho cái gì đâu. Nó bảo là mẹ hiểu sai ý rồi, bố chồng hỏi là để tổ chức bên nhà chồng, con về bên này cũng có họ hàng bên chồng lên trao. Cả ngày áp lực, đêm tân hôn còn thế, nó không kìm được cứ thế khóc tu tu trách mẹ nó không nghĩ cho nó, nói với mẹ nó rằng chẳng thấy nhà nào như nhà mình...Có lẽ ngày cưới là một điềm báo về một cuộc hôn nhân không hạnh phúc của nó. Chồng nó đêm nào cũng ôm vợ ngủ, dù hôm ấy có xảy ra cự cãi hay bất cứ chuyện gì, dù nó có đạp chồng nó ra thì anh vẫn ôm nó ngủ nhưng chuyện gần gũi thì rất thưa. Nó bắt đầu cố để hiểu anh, cắt nghĩa xem con người anh rốt cuộc thế nào. Anh bị yếu sinh lý nên lên mạng để khẳng định sự mạnh mẽ của đàn ông hay là vì tật xấu ấy nó khiến anh mệt, khiến sức khỏe anh giảm sút đi. Nó học y, nên nó lo rất nhiều cho sức khỏe của anh, động viên anh thử đi khám xem sao thì anh nhất định không chịu, anh cho rằng nó đã nghĩ quá nhiều và khẳng định là anh không làm cái trò ấy nữa. Cứ thế cuộc sống vợ chồng nó trôi qua, anh vô tâm, anh trẻ con nhưng lại rất nhẹ nhàng, tình cảm, cũng có lúc nó cảm nhận được sự ấm áp nơi anh. Như lúc đi đâu về, anh luôn chạy ra dắt xe lên cho nó, như lúc nó ngủ sớm, da nó dị ứng rất mạnh với vết côn trùng đốt anh lại bỏ màn cho nó ngủ, hay những hôm nó gội đầu khuya, anh lại lấy máy sấy tóc cho nó...tất cả cứ làm cho nó nuôi hy vọng về một hạnh phúc không xa. Nó đang đi học, công việc của chồng thu nhập không cao nên 2 vợ chồng chi tiêu rất tiết kiệm. Đi siêu thị, nó chỉ mua những đồ rẻ hơn bên ngoài, có lần chỉ vì túi cá đông lạnh 30 ngàn mà anh bảo nó tiêu hoang rồi anh bảo anh về trước tự mà về. Nó khóc không nổi, giữa siêu thị đông người là thế mà nó cảm thấy bơ vơ. Nó kiếm một chỗ, ngồi ngẫm nghĩ xem nên làm thế nào tiếp. Thực sự là cảm giác chán chường, thất vọng vì bản thân chưa kiếm được tiền, thất vọng vì anh không chịu hiểu cho nó. Chưa bao giờ, nó ăn diện hay mua sắm gì cho bản thân nó. Chính anh cũng phải công nhân là nó giản dị, nó không đòi hỏi gì cả. Nó không mang theo tiền, cũng không mang theo điện thoại. Nó cứ ngồi một chỗ mà nghĩ tiêu cực. Lát sau chắc anh thấy anh sai hoặc có thể chỉ là anh nghĩ ra nó đang không mang theo cái gì trong người nên anh quay lại chỗ nó và xách giỏ đồ ra thanh toán rồi về. Bây giờ ngồi ngẫm lại nó mới thấy phần lớn những chuyện vụn vặt trong quá khứ đều là vì "tiền". Không chỉ vợ chồng nó mà các đôi khác cũng vậy, thường muốn đối phương hiểu mình nhưng bản thân thì không cố gắng để hiểu người ta. Ví như chuyện tết năm ấy, nó bàn với anh là 2 vợ chồng không mua quà gì cho bố mẹ nó cả, mừng tuổi bố với mẹ nó mỗi người 500k. Anh thì muốn nó hiểu là kiếm tiền nhọc nhằn thế nào, nó thì muốn anh hiểu rằng nó cũng thương anh nhưng lẽ đời là vậy, về nhà vợ tay không cũng kì. Vì chuyện này mà anh cằn nhằn suốt mấy đêm, anh bảo "anh ghét bố mẹ em vì họ đối xử với em không tốt, thương em bao nhiêu thi ghét bố mẹ em bấy nhiêu" rồi thì "nhà đã không có gì rồi em còn cứ thích thể hiện"...Nó bực quá nó nói "Anh buồn cười thật đấy, có phải em là đứa không biết nghĩ đâu nhưng con rể nhà người ta, chẳng phải nói đâu xa, nhà hàng xóm bên cạnh, sắm sửa TV, tủ lạnh, cho bố mẹ vợ tiền xây nhà. Ừ thì mình không có, em cũng không đòi hỏi cao sang gì thế nhưng cả tết mình cho bố mẹ 1 triệu mà anh cứ dằn vặt em suốt là sao". Đến lúc về tết nhà anh, đêm ngủ lại cãi nhau về vấn đề tiền mừng tết, nó chán nên nằm khóc, mắt sưng húp. Hôm sau bố mẹ chồng hỏi nhưng nó nhất định không kể. Đến trưa thì bố mẹ chồng nó gọi nó ra nói "Con nói chồng thế là không được, thế là còn khinh thường nó..." Nó chán tập 2 nhưng tuyệt đối không cãi lại, chỉ gật đầu vâng dạ cho xong. Sau tết mẹ nó bị ốm phải đi viện mổ cấp cứu. Vì không có tiền nên nó nói với anh cho nó mượn tạm 4 triệu để ứng tiền viện phí cho mẹ, xong thì các dì đến thăm nó gửi lại anh sau. Anh với nó lại cãi nhau. Những cuộc cãi vã xảy ra thường xuyên ngày một mài mòn đi tình cảm giữa nó với anh. Anh giận nó mà không thèm đến viện ngó mẹ nó đến một lần. Nó cũng có lúc giận cách hành xử của mẹ nó đến tím người nhưng dù thế nào mẹ vẫn là mẹ nó, và nó tin là mẹ vẫn thương nó. Khi mẹ đỡ hơn thì mẹ về chỗ nó để tắm giặt ăn cơm, anh giận nó cả tuần rồi, có ăn cơm cùng nhau đâu nên anh nhất định không ngồi xuống ăn cùng mẹ con nó, nói thật nó cảm thấy cuộc sống vợ chồng nó ngột ngạt, bí bách dã man. Mẹ nó có nói thế nào anh cũng không xuống ăn, chỉ bảo "mẹ ăn đi, con ăn sau, giờ con chưa đói". Mẹ ra viện nó mới lôi lại chuyện anh không vào viện thăm mẹ ra nói thì anh bảo "Mẹ em ngày nào cũng ăn với tắm giặt ở đây, anh gặp suốt rồi còn gì, mới cả ngày mẹ mổ anh đi công tác em cũng biết còn gì". Nó gắt lên "Đi công tác sao không được một cuộc điện thoại, không hỏi thăm mẹ thì hỏi thăm vợ xem có mệt không hay như thế nào chứ". Nói chung tình hình càng ngày càng căng thẳng. Hôm cuối cùng mẹ nó ở viện, như thường lệ là nó sẽ ngủ lại viện với mẹ nhưng tối ấy nó về nhà gói ghém đồ đạc giấy tờ để mai thanh toán ra viện cho mẹ. Anh say sưa đứng trước webcame mà không hề hay biết nó đang chết đứng trước cửa. Cứ tưởng chuẩn bị trước tinh thần rồi thì khi xảy đến sẽ thấy bình thường ai ngờ, nó vẫn đổ sụp xuống nền nhà.
02:57 CH 20/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Không mất quá nhiều thời gian để người con gái kia liên hệ lại với nó. Tối đó trước khi đi ngủ, nó vào fb bằng cái đt cùi với trình duyệt Opera mine và dữ liệu di động miễn phí từ gói cước sinh viên. Tí một lại phải load lại cuộc nói chuyện giữa nó và người con gái kia tạm gọi là T.
T nói: "Bạn nói đi bạn là ai và sao có số của mình"
Nó trả lời: "Bạn có biết số đt xxx này không?"
T chat lại "Bạn có quan hệ thế nào với số đt ấy mà hỏi mình"
Nó nói" Mình cũng đang định hỏi bạn câu đó. Thôi để mình kể bạn nghe câu chuyện của mình"
Rồi nó bắt đầu tường thuật lại rằng anh là người yêu của nó, quen nhau cũng 7 năm rồi, yêu thì đc 5 năm, anh có lối sống thiếu lành mạnh ấy, nó nghĩ anh vẫn tiếp tục ngựa quen đường cũ và đó là lý do nó liên hệ với cô. Quả như nó nghĩ, người con gái này là một người mẫu nghiệp dư, cũng đã có những đêm thức chat sex cùng anh. Nó đi từ ngỡ ngàng này đến ngạc nhiên khác khi được chính người con gái này gửi cho những đoạn hội thoại của anh với người con gái này. Chính cô gái này cũng cho điều đó là hoàn toàn bình thường. Nó điện cho chị gái anh để bảo chị tìm cách khắc phục, không thể để anh lún sâu mãi trong lối sống thiếu văn minh này được. Chị gái nó dùng bút camera có được mật khẩu tài khoản của anh, nó cùng chị gái anh ngồi xem những cuộc nói chuyện của anh với những người con gái khác. Không thể tin vào mắt mình khi số lượng những người con gái tiêu khiển cùng anh lên đến con số hàng chục. Mà họ phần lớn là sinh viên các trường ĐH tầm cỡ. Đúng là nó được mở mang tầm mắt một chuyến. Nó không tin là thế hệ trẻ bấy giờ lại sống kiểu ấy. Trước nó nghĩ chỉ một bộ phân thanh thiếu niên mới lớn, tò mò mới làm ba cái chuyện ấy ai ngờ...Nó lấy số đt hoặc add nick những người con gái ấy lại. Suốt mùa hè nó lần, nọ khéo léo tìm cách gặp những người con gái ấy. Vỡ òa...họ là sinh viên thật chứ không phải gái làm hàng như nó tưởng, họ cũng xinh đẹp lắm chỉ khổ là họ có lối sống ấy. Gặp cỡ 2-3 người trong list của anh nó chán, nó đâm ra bi quan. Nó nghĩ có lẽ mình nó cho rằng việc chat sex là bất bình thường. Nó ốm, nó đau đầu nhưng việc nhà con nhiều, nó không cho phép nó gục ngã lúc này. Bố nó sau khi về xuôi, đi làm bảo vệ cho một cơ quan, mẹ nó làm công nhân. Nó ở nhà giúp bố mẹ chăn nuôi. Nó quyết định dừng lại. Năm năm không quá dài nhưng đủ để nó nhận thấy cần kết thúc. Nó nói với chị gái anh là nó không thể kiên trì ở bên anh, không đủ nhẫn nại để chờ ngày anh thay đổi. Chị gái nó bảo em cứ bình tĩnh đã. Dù gì ngoài vấn đề ấy ra, em có công nhận A nó là người tốt không...Chị gái anh khuyên nhủ rất nhiều, nó thầm nghĩ dẫu sao gia đình anh cũng rất tâm lý, rất hiểu và thương nó. Nhưng nó hạ quyết tâm rồi, chia tay thôi. Một ngày khi gần đến ngày quay lại trường học ĐH năm thứ 5, mẹ anh gọi cho nó.
07:30 CH 19/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Hai bên đã thống nhất ngày giờ ăn hỏi và cưới. Nó được nghe lại từ mẹ nó rằng nhà bên ấy đi xem ngày, và bảo lại là tuổi anh với nó nếu năm nay không cưới thì phải 2 năm nữa mới cưới được. Năm ấy nó 23 (tuổi mụ lấy chồng là 24) còn anh hơn nó 6 tuổi. Sau này câu chuyện qua anh kể lại là nhà nó giục nhà anh cưới. Chuyện cưới xin, thành một vết dao sắc lẹm cứa vào nó. Nỗi đau ấy âm ỉ cho đến tận bây giờ. Thỉnh thoảng nó lại rớm máu, thực sự rất đau.Sau buổi 2 gia đình gặp gỡ, nó lại xuống trường học tiếp. Anh và nó đi tìm nơi chụp ảnh cưới, đi sắm sửa để cưới. Tất cả mọi khoản tiền đều là bố mẹ và anh chị anh đưa cho anh. Nói chung đám hỏi diễn ra êm đẹp. Ăn hỏi trước tết nhưng cưới thì để ra tết 1 tuần mới cưới. Tết năm ấy bố mẹ anh xin nhà nó cho nó vè ăn tết nhà anh. Nó vốn là đứa nhanh nhẹn nên việc nhà chồng nó thu vén khá tốt. Mùng 2 tết nó nhận được điện thoại của anh trai nó. Anh trai nó nói "Tao vừa nghe mẹ nói rồi đấy, hôm cưới mà nhà chồng mày không thuê xe cưới cho mày á tao đi đưa dâu bằng xe máy, rồi thì mày được ăn học mà theo không về nhà chồng thế à, thằng bạn tao vừa cưới kia kìa, cũng phải đưa cho nhà gái mấy chục triệu". Nó chết điếng, tính mẹ nó thực sự không tốt. Mẹ nó thường nói không thật. Nó không muốn nhà chồng biết nó khóc nên nó trốn ra góc vườn ngồi khóc. Chị dâu chồng mãi không thấy nó đâu thì đi tìm nó. Chị gặng hỏi mãi thì nó hỏi chị là ngày trước nhà chị có thách cưới không. Chị bảo nhà chị không thách cưới nên các bác chị lúc ấy cũng nói bố mẹ chị. Thực ra nó đủ lớn để hiểu cái gì nên và không nên. Cái hủ tục ấy tùy phong tục tập quán từng nơi mà hành xử khác nhau. Nó rửa mặt mũi về phòng ngủ của 2 vợ chồng. Chị dâu kể anh nên anh gặng hỏi. Nó kẻ thật kể hết cho anh. Sáng hôm sau ăn cơm xong, bố mẹ chồng nó gọi lên phòng khác nói chuyện. Bố mẹ nó đã biết chuyện. Bố chồng nó nói :"Kì thực rất thương con, về nhà chồng mà vẫn khổ tâm". Mẹ chồng nó thì nói "Hôm lên nhà con mẹ đã hỏi rõ vấn đề thách cưới thì mẹ con có nói với mẹ rằng tùy ông bà, bên ông bà thế nào thì bên nhà gái theo thế, mẹ nói thật có cả chị H ở đây, ngày chị cưới, mẹ không có lấy đồng nào từ bên nhà chồng chị". Sau này nó hỏi lại mẹ nó thì mẹ nó nói "Ừ, tao nói thế thì bà ấy phải biết ý mà chuẩn bị chứ". Nói qua nói lại rồi cũng đến ngày cưới. Đêm trước ngày cưới bố chồng nó gọi điện cho nó nói là " Bố hỏi thật là trên nhà con có tục lệ trao của hồi môn không để bố còn thu xếp cho hợp lý, mai bố để phong bì 3 triệu vào khay trầu dẫn cưới coi như tiền xe đưa dâu có được không con". Nó nói lại với mẹ nó thì mẹ nó bảo mai có trao của hồi môn. Đêm ấy cũng như bao người con gái khác, nó thao thức không ngủ nổi. Đứa bạn thân ngồi tâm sự với nó, bảo nghĩ kĩ chưa, chuyện anh chat sex giờ thế nào. Nó thanh minh giúp anh và cũng là để tự an ủi chính mình rằng anh dạo này không thấy có biểu hiện nữa, mới cả ngoài vấn đề đấy ra thì anh thực sự rất tốt, rất hiền lành.Ngày cưới thực sự thành vất ấn rất sâu trong nó. Hôm sau đang trang điểm thì mẹ nó gọi ra, cũng chẳng ai như mẹ nó khi nói "Mày đưa hết tiền bạn bè mừng cười cho mẹ để mẹ lo đám cưới". Nó ức quá mắt rơm rớm "Mẹ này nữa, từ ngày lên kế hoạch cưới xin mẹ không cho con đến một nghìn nào để sắm bộ quần áo hay bất cứ cái gì, con thì con không trách gì mẹ vì nhà mình nghèo nhưng cũng không đến nỗi này chứ mẹ?" Xong mẹ nó giận quay mặt đi, bạn nó gọi vào trang điểm tiếp. Mới sáng sớm, có một giọt sương đọng trong mắt nó. Nó ngước mắt lên trời một lúc tự nhủ rồi mọi chuyện sẽ ổn thôi. Ấy thế mà mọi chuyện vẫn chẳng dừng ở đấy. Về nhà chồng ngồi làm các thủ tục mà tâm trạng nó như trên mây, cứ ngồi nhìn vào khoảng không vô định trước mắt. Đến lúc kết thúc, người dẫn chương trình bảo cô dâu chú rể đi mời trầu quan bên 2 họ thì chị dâu chồng bảo nó ôm khay trâu ra ngoài cổng đứng mời trầu, chồng nó thì cứ khăng khăng là ý người dẫn chương trình là đi từng bạn mời trầu, Chuyện bé vậy mà cũng thành chuyện to. Anh vùng vằng bảo mình ngay ngày cưới đã khinh thường, đã không coi trọng lời chồng. Nói thật, nó chết điếng và chẳng còn tâm trạng gì nữa. Lúc ấy nó thấy ê chề, nó muốn chấm dứt cuộc sống dưới kiếp con người hơn bao giờ hết. Lúc nó dọn dẹp hì hục thì chị gái chồng bảo anh ra phụ nó thì anh nói luôn "kệ, cái kiểu nói không nghe, không coi ai ra gì hết". Nó định cãi thì bố mẹ chồng xua tay bảo nó thôi đi dọn nốt đi, chờ anh xuôi xuôi rồi nói. Chuyện đến đây tưởng là hết, thì đêm tân hôn nó nhận được cuộc điện thoại của mẹ nó, nói thật, chuyện của nó chắc chẳng giống ai. Xem phim ảnh , nó thấy cuộc đời éo le lắm rồi, giờ thì thấy cuộc đời nó còn bi kịch, còn "đời thừa" hơn ai hết
04:40 CH 19/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Nó ấn nút nghe. Từ đầu bên kia vọng lại tiếng một người con gái "Em gọi anh mãi trong fb với yh mà không được, anh vào ngay đi nhé, em đang đợi". Gì thế này? Nó vẫn chưa hết bàng hoàng. Lại ngồi đơ như phỗng cho đến khi số đt kia lại tiếp tục gọi vào máy anh. Nó ngắt cuộc gọi chứ không nghe. Sau đấy mò bật máy tính của anh lên. Nói thật, nó rất ghét cái trò can thiệp vào đời sống riêng tư của người khác nhất là anh, nhưng quá khứ anh đã có vết nhơ rồi nên buộc lòng nó phải kiểm tra. Nói là kiểm tra chứ từ ngày anh cho mật khẩu các tài khoản mạng nó vào có đùng một làn ngay sau khi anh cho. Theo thời gian nó cũng quên bẵng đi. Cho đến hôm nay, sau một hồi lâu lần mò mà không sao mở được fb hay yh nó mới biết là anh đã đổi mật khẩu từ đời tám hoánh nào rồi. Điên tiết nó dựng anh dậy. Mà cớ làm sao mọi chuyện xảy đến cứ vào lúc nửa đêm thế này. Anh ngái ngủ gắt nó có chuyện gì, nó tra hỏi số đt kia là ai. Anh thản nhiên nói "số lạ em quan tâm làm gì, không thấy anh không nghe à mà còn hỏi". Mình bảo "Anh được lắm, vậy để em trực tiếp hỏi nó". Lão bảo "tùy em" rồi lăn ra ngủ tiếp. Mình lấy đt đang suy nghĩ xem bắt đầu nói chuyện với người kia thế nào thì anh chồm dậy giằng lấy đt và phán một câu "Từ bao giờ em có thói quen lục lọi đồ cá nhân của anh thế". Vậy là một trận cãi nhau ác liệt xảy ra, cuối cùng thống nhất chia tay. Đấy là hè năm thứ 4 ĐH, một năm đầy sóng gió với cuộc đời nó không chỉ là về vấn đề tình cảm. Năm ấy em nó bắt đầu vào ĐH, vì ba anh chị em nó học tập và công tác dưới HN hết nên bố mẹ nó quyết định chuyển về vùng ngoại ô HN để sinh sống. Trước đó bố mẹ nó xa xứ đi tha hương cầu thực ở một tỉnh miền núi phía Bắc xa xôi, đường xá đi lại khó khăn vô cùng. Bố mẹ nó kinh doanh nhỏ lẻ, chỉ gọi là đủ ăn đủ mặc, đủ lo cho anh em nó ăn học bằng người. Sau khi bán hết nhà cửa, đất đai đi thì bố mẹ nó có được một khoản không hề nhỏ. Cứ nghĩ về quê cho gần anh em họ mạc và con cái, đã có một khoản dưỡng già ai ngờ đâu. Mẹ nó bị một người phụ nữ lừa hết sạch tiền. Không ai tin nổi sau 1 tuần nhà nó trắng tay. Trắng tay theo đúng nghĩa đen. Nhà nó về quê ở nhờ nhà bác, nhà bác chuyển đi nên nhà cũ cho nhà nó ở nhờ. Đó là cái nhà mái ngói, nhỏ, đến nhà vệ sinh tự hoại còn không có. Trước khi về nghỉ hè nó đã kịp lưu lại số người phụ nữ đã gọi vào máy anh đêm hôm đó. Trước khi đi nó cũng đã kịp gọi cho chị gái anh kể rằng mình đã chia tay. Khi chị hỏi lý do thì nó cũng kể thật về tật xấu của anh. Chị anh bảo được rồi để chị tính, em cứ về nghỉ hè và tạm thời đừng liên lạc gì với anh để dọa cho anh sợ. Vì bận chuyện gia đình nên lúc đó chuyện của anh nó gác sang một bên. Chỉ có khi về đêm, trước lúc đi ngủ nó cứ cảm thấy đau âm ỉ, một nỗi đau mơ hồ. Một hôm nhận được đt của chị gái anh hỏi "Thằng A nó đi với em à, từ hôm chia tay em đến giờ nó chẳng đi ra ngoài vào buổi tối, vừa nãy chị thấy nó ăn mặc đẹp đi ra ngoài". Nghĩ ngay đến số đt của người con gái nó đã lưu. Nó bắt đầu dò hỏi "Chắc nhận được tin nhắn này, bạn sẽ thắc mắc mình là ai. Thứ nhất mình không có nhầm máy, thứ hai muốn biết mình là ai thì vào fb .....này nói chuyện với mình sẽ rõ. Cảm ơn bạn đã đọc tin nhắn này, mong được sớm nói chuyện với bạn"
03:12 CH 19/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
"Bác mới nghe chuyện của 2 đứa. Bác hay nghe đài nên vấn đề tế nhị kia bác có biết. Chắc A lấy vợ vào là hết, chứ bác tin nó là người lành tính, công việc của nó không ổn định nên nó mới tự ti và tìm đến mấy cái trò đó. Cháu cố gắng động viên nó, ở bên nó giúp nó vượt qua hộ bác. Chứ bác nghĩ 2 đứa đã cùng nhau vượt qua bao năm nay rồi, giờ mà 2 đứa tan ai nhìn vào cũng tiếc chứ không phải mình bác". Hồi ấy nó vẫn cho rằng bố mẹ và gia đình anh thật tâm lý cho đến mãi sau này, khi thành vợ anh nó mới biết bố mẹ anh không hề đơn giản như nó nghĩ. Sau đấy thì anh và nó nói chuyện. Bảo là nói chuyện chứ thực chất là một trận cãi nhau nảy lửa. Anh trách nó đi nói bí mật của anh cho gia đình để giờ anh không còn mặt mũi nào nhìn mọi người, anh còn nói với nó cái giọng rất mỉa mai "trung cấp thì sánh sao đc với ĐH". Anh học trung cấp mà nó không hề hay biết. Trước đó nó thấy anh làm nhân viên phòng của công ty cho chính anh trai anh làm giám đốc, mà thực chất nó cũng không mấy quan tâm về trình độ học vấn của anh. Còn nó đang theo học Y ở một trường có tiếng trong cả nước. Ngày trước khi đọc những mẩu chuyện của các chị tâm sự, nó thầm nghĩ sau lại có chuyện chồng trình độ thấp hơn vợ, vợ không chê trách gì thì thôi các ông chồng còn lấy cớ mà nhậy nhẹt say khướt rồi về gây sự với vợ con là sao. Ấy thế mà sau này, vấn đề này vận đúng vào thân nó. Lời qua tiếng lại như thế, nó cảm thấy tổn thương thật sự. Chưa bao giờ nó quyết tâm rời xa anh đến thế. Hết thật rồi tình nghĩa, sự hi sinh của nó suốt bao năm. Nó xuống trường bắt đầu vào học năm thứ 5. Học được quãng 2 tháng, nó nhận được tin nhắn của anh "Em có đang bận không? Xin lỗi vì làm phiền em nhưng anh mệt sắp chết rồi, người nhà ai cũng bận rộn không quan tâm đến anh, em qua xem anh làm sao được không? Em có thể không đến cũng được, chỉ cần nhắn cho anh đơn thuốc". Nó phóng như bay đến nhà anh. Những tưởng anh đã không còn là gì đối với nó nữa. Khi nó gặp anh nó sững sờ, anh gầy xơ xác, phòng thì bừa bộn, quần áo sạch bẩn vương vãi trên nền. Nó xem anh thế nào rồi mua thuốc, nấu cháo cho anh ăn sau đó nhanh tay dọn dẹp phòng ốc lại cho anh. Đến chiều tối cả nhà anh về thấy nó ai cũng cười tươi rói, bảo thấy nó nhà anh mừng lắm, lâu không thấy nó sang mấy đứa cháu con anh chị cứ hỏi nó đâu...Ông trời thật khéo se nó với anh, để đời nó sóng gió dập dềnh. Cũng có thể chẳng có ông trời nào hết mà tất cả là do nó không đủ mạnh mẽ, thiếu quyết đoán để tự vạch đường đi cho mình.Nó và anh quay lại được vài tuần thì bố mẹ anh đề nghị lên nhà nó chơi. Yêu nhau cũng lâu rồi nên nó nghĩ đấy là chuyện bình thường. Cuối tuần nó về nhà trước để tranh thủ dọn dẹp và thông báo với bố mẹ là nhà anh chuẩn bị lên thăm. Trước đây bố mẹ nó ra sức ngăn cản nó yêu anh vì biết công việc anh không ổn định, vì mẹ nó sợ con gái khổ. Bây giờ kinh tế gia đính sa sút, nó yêu anh cũng lâu rồi nên bố mẹ nói với nó "Mày cưới thôi con, nếu mày không cưới thì bố mẹ tuyên bố chính thức cấm mày qua lại với nó nữa". Nó nói với bố mẹ rằng nhà anh chỉ lên nhà nó chơi cho biết nhà biết cửa chứ không phải để cưới xin gì cả. Rồi ngày nhà a lên nhà nó cũng đến, sáng ấy nó dậy thật sớm để mổ gà, đồ xôi...Khi trời sáng nó dưới bếp đi lên thì thấy sân nhà nó họ hàng đông đủ. Nó sững sờ hỏi mẹ nó thế là thế nào. Không tin nổi mẹ nó đặt nó vào tình huống đã rồi. Nó bèn gọi cho anh thông báo tình hình. Sau này nó mới nghe anh phàn nàn lại là "Đang đi giữa đường cao tốc nhà anh phải đánh xe quay về mua tạm khay trầu lên để làm dạm ngõ". Nó rất giận mẹ nó nhưng nó còn có thể làm gì khác sao? Anh lên nhà nó, nó cùng với các anh chị nhà anh đi chời loanh quanh khu nhà nó để lại 4 vị phụ huynh ở nhà nói chuyện. Chiều tối về nhà nó mới được 4 vị phụ huynh thông báo cho một tin mà tin ấy với nó chẳng biết là tin vui hay tin buồn nữa.
11:18 SA 19/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Mắt nó mờ đi, tay run, mọi thứ trong lòng nó vụn vỡ. Nó cứ ngồi đơ như thế cho đến khi anh đứng đằng sau, ôm nó vào lòng vỗ về. Lúc ấy nó còn quá non nớt, không biết phải làm gì vào lúc ấy. Khi lấy lại được bình tĩnh, nó bảo anh cho nó một tuần để suy nghĩ. Một tuần trôi qua mà nó vẫn rối rắm vô cùng. Nó không muốn tiếp tục, nó sợ nó lạc lối, nó sợ nó không hạnh phúc nhưng nó biết nó vẫn còn yêu anh một cách mù quáng. Con tim dại khờ ấy lại ru ngủ nó, lại để nó tiếp tục cuộc tình mà ngay chính lúc đang lách cách gõ những dòng chữ này, sống mũi nó lại cay cay, muốn bật khóc thật to mà cứ có cái gì nghèn nghẹn chặn lại. Gặp anh vào cuối tuần sau, nó nghe lời giải thích từ anh rằng "anh làm việc căng thẳng nên mới giải lao bằng thứ ấy, anh không ngoại tình hay làm gì có lỗi với em cả, tin anh đi, nhất định anh là người chung thủy..." Thực ra những gì lúc ấy anh nói nó nghe câu được câu không, nó bận theo đuổi những suy nghĩ của riêng nó lúc ấy. Trước lúc gặp anh nó đã hạ quyết tâm là phải chia tay rồi. Ấy thế mà ma xui quỷ khiến thế nào nó lại nói với anh " Nếu anh từ bỏ được thói xấu thì em sẽ tiếp tục". Dĩ nhiên là anh rối rít gật đầu bảo thay đổi. Sau đấy anh còn đưa hết mật khẩu cá nhân của anh cho nó để nó tin anh. Vèo cái đến năm thứ 4 ĐH, nó phát hiện anh vẫn tiếp tục lối sống đồi trụy ấy. Bằng ấy năm bên nhau, gia đình anh rất quý nó. Nó cũng như bao đứa con gái khác, sau 5 năm yêu nhau hiển nhiên là vẽ ra viễn cảnh "ngôi nhà và những đứa trẻ" rồi. Nó hay đi du lịch cũng gia đình anh, đặc biệt với chị gái anh nó hay gần gũi tâm sự với chị. Lần ấy đang đêm, đt anh có số lạ gọi đến, anh cúp máy luôn mà không nghe. Nó đã sinh nghi rồi nhưng nó bấm bụng giả vờ như không biết gì. Chờ đến 1 tiếng sau, lúc ấy vào khoảng 1 rưỡi - 2h sáng gì đó, nó lấy đt anh nt vào số lạ ấy rằng "Sao gọi anh muộn thế". 5', 10' trôi qua không thấy gì, nó nghĩ chắc người ta gọi nhầm thì thấy số ấy ko nt lại mà gọi trực tiếp luôn. Tim nó đánh thót một cái
04:44 CH 18/07/2015
Ước gì chỉ là truyện!
Anh khác hoàn toàn với những gì nó tưởng tượng về một vị phó giám đốc mà nó tưởng tượng về anh. Sau đấy anh với nó lại bắt đầu nhắn tin với nhau rất nhiều. Anh không biết rằng những tin nhắn anh gửi cho nó hầu như cả nó với con bạn thân đều cùng đọc và cùng bàn với nhau xem sẽ trả lời thế nào. Lúc ấy có lẽ vì hiếu thắng, có lẽ vì nó không phải là người trong mộng của nó nên nó dường như không mấy quan tâm đến anh. Khi nó xuống HN học ĐH, anh hay mời nó đi uống nước. Nó nghe anh giải thích rằng trước đây, những gì có giữa hai đứa chỉ là thế giới ảo nên anh không nghĩ anh để lại cho nó vết thương đầu lòng sâu sắc đến vậy. Dần dần anh với nó đi chơi với nhau nhiều hơn, dù đã được con bạn cảnh báo trước nhưng chính nó cũng không thể tin nổi nó lại ngu dốt rơi vào lưới tính lần nữa. Vài tháng nó xin bảo lưu kết quả ĐH vì trường nó đang theo học không phải là trường mà nó muốn. Anh và nó chính thức được gọi là yêu xa. Ngày nào anh với nó cũng nói chuyện với nhau, cũng kể cho nhau nghe những vấn đề xảy ra trong cuộc sống hàng ngày. Thời gian trôi rất nhanh cho đến ngày nó thi ĐH lần 2. Lần này nó đỗ đúng trường mà nó muốn. Anh với nó có cơ hội gần nhau nhiều hơn. Nó vốn là đứa truyền thống và có phần cổ hủ nên vài lần anh định vượt quá giới hạn với nó là nó đe luôn "Em nói trước là em rất ghét mấy đứa con gái yêu sớm, xong thì quan hệ sớm và đi nạo phá thai. Trước em học cấp 3 có bạn như thế và em cảm thấy rất khinh bỉ". Thế rồi chuyện gì đến cũng đến. Sau 2 năm yêu nhau, trong lần sinh nhật của anh, nó đã mất trong trắng, sau lần ấy nó tránh gặp a. Nói đúng hơn là nó trốn anh. Nó cảm thấy sợ hãi mà chẳng biết điều nó sợ hãi là gì. Chỉ biết giờ nó không muốn gặp anh. Anh kiên trì cả tháng liền đến chỗ nó trọ tìm nó khi anh tan việc. Cuối cùng nó cũng nguôi ngoai, nhất là được con bạn thân động viên, đả thông tư tưởng. Yêu anh, mọi cung bậc hỉ, nộ, ái, ố nó đều trải qua hết. Giờ nhìn lại chính nó cũng cảm thấy khâm phục nó ngày ấy. Khi thấy trên các kênh truyền thông nói nhiều về vấn đề các nam thanh nữ tú mới lớn đóng cửa chat webcame sex nó cứ nghĩ như là họ nói chuyện người khác. Ai ngờ đâu, anh của nó lại là người có lối sống thiếu lành mạnh ấy. Lần đầu nó biết là khi nó qua anh vào cuối tuần, nửa đêm không ngủ được, nó vào yahoo của anh và chết đứng
04:20 CH 18/07/2015
t
tachanglagi
Hóng
366Điểm·1Bài viết
Báo cáo