Em 22 tuổi rồi, thế mà từ nhỏ đến lớn chưa từng có bạn trai, nên cũng chưa dám đặt vấn đề lên cấp cao hơn là người yêu :D. Em không xấu, cũng thuộc dạng trung bình khá, lùn 1 chút, được bạn bè nhận xét là hiền lành, ngoan ngoãn. Tính tình thì ko dám xúc phạm ai nên cũng không biết nói đùa, thành ra là không có khiếu hài hước các mẹ ạ, còn nhát cáy lên khỏi có chuyện tự em đi tỉnh tò nếu như chấm được ai :(
Chuyện của em thì hẳn nên xét từ 2 phía, 1 phía em, 1 phía các bạn nam. Phía các bạn nam thì em không dám nói (thấy em ntn), chứ phía em thì đề cập đến chuyện bồ bịch em thấy khá sợ. Hồi lớp 9 cũng được 1 bạn nam ghi thư hẹn gặp để tỏ tình mà em sợ, đưa con bạn đi đàm phán. Một nhỏ bạn khác kiu em sao không tới luôn, em cũng trả lời là gật đồng ý rồi làm gì tiếp hả mày, 2 đứa nói chuyện sao... nói chung là em lo xa, cũng ko có tình cảm nên thôi. Đến giờ thì chẳng có gì luôn. Rồi dần lớn, tiếp cận đủ thứ, sách báo, chuyện thực tế xung quanh mình mà đâm ra tiếp tục sợ chuyện quen bạn trai, chắc do thấy mấy cuộc hôn nhân xung quanh mình đánh đấm ì xèo mà triệt sạch ý niệm tìm bạn. Có thể em là mẫu người quen 1 lần rồi tính đến hôn nhân luôn, nhưng bây giờ lại thấy có bao nhiêu cuộc tình quen 1 lần rồi thành? Vả lại, gia đình em theo đạo Thiên Chúa giáo, muốn em quen 1 người có đạo giống em, hoặc là người đó chịu theo nhưng là con trai nếu không trong đạo mà muốn theo thiệt khó. Chuyện này mẹ nào cùng tôn giáo với em hẳn sẽ hiểu.
Người ta nói, ai cũng có 1 nửa định mệnh của riêng mình, liệu có thật không hả các mẹ. Em đang lo ế :D, tuy mới 22 tuổi :D